Thân ảnh cao lớn, mây mù màu đen lượn lờ đầy người, khuôn mặt cũng bị che đậy, thấy không rõ lắm.
"Cậu làm bằng cách nào, để khiến không gian này triệt để ngăn cách với ngoại giới." Thân hình cao lớn thế mà lại mở miệng nói chuyện.
Tiêu Trần ngoáy tai, trợn trắng mắt nói: "Đồ tiểu quỷ nhà mi, không biết nhiều chuyện lắm, ngày hôm nay mi muốn chết như thế nào, chiên dầu hay là nướng."
Tiêu Trần nói rồi đứng lên.
Lấy kiến thức của Tiêu Trần, tự nhiên biết Khôi Quỷ có thể đổi qua đổi lại giữa những người lây, hẳn là làm một loại đánh dấu.
Loại dấu hiệu này có thể chính là quỷ độc của nó.
Thế nhưng cho dù đổi như thế nào, nói cho cùng, cái này cũng không trốn thoát phạm trù thần thông không gian.
Tiêu Trần đã suy nghĩ xong phương pháp đối phó Khôi Quỷ từ sớm, đó chính là vặn vẹo một bộ phận không gian, khiến không gian rơi vào hỗn loạn.
Ở trong truyền thừa tiên huyết, có không ít thần thông có thể vặn vẹo không gian.
Lồng giam máu này chính là một trong số đó.
"Có thể mua một mạng không?" Bóng dáng cao to cũng không hề bối rối, trấn định hỏi.
Tiêu Trần xùy cười một tiếng: "Bổn đại gia không thỏa hiệp, cũng không bàn điều kiện, huống hồ ông đây muốn cái gì cũng có, mi xứng nói điều kiện với ta sao?"
"Ha ha!" Bóng dáng cao to cười.
"Cậu không thể nào gây tổn thương tôi được, hơn nữa cậu vẫn còn bị thương không nhẹ."
"Cậu không để ý đến sự chết sống của những thường dân kia sao, bọn họ có thể đều trúng độc của tôi."
Tiêu Trần cười, "Chết sống có số, giàu sang do trời."
Giống như lời chính miệng Tiêu Trần nói, hắn chưa bao giờ cùng bất luận kẻ nào, thỏa hiệp bất cứ chuyện gì.
"Ha, thú vị." Bóng dáng cao to vẫn luôn yếu thế chuyển giọng, đột nhiên trở nên tự tin hơn.
Từng luồng mây mù màu đen, phun ra.
Từng tiếng thét thê lương lao ra từ trong sương mù, dội thẳng trong óc, chấn động linh hồn.
"Những thứ này đều bị mi ăn hết hồn phách đi." Tiêu Trần đột nhiên ra tay, một quyền đánh vào bóng dáng cao to.
Thế nhưng nắm đấm của Tiêu Trần lại xuyên qua thân thể nó, không tạo thành một chút tổn thương nào.
"Tôi nói với cậu rồi, cậu không thể nào tổn thương được tôi đâu."
Bóng dáng cao to cười đắc ý: "Hình như cậu có thể chống lại độc của tôi, đây là lần đầu tiên tôi gặp được, thật đúng là thú vị.
Nhưng vào lúc này, giọng bóng dáng cao to đột nhiên im bặt.
Khó có thể tin nhìn nắm tay Tiêu Trần xuyên thấu lồng ngực của mình.
Nơi ngực của bóng dáng cao to, màu sắc từ từ lan ra với tốc độ nhanh chóng.
Trong nháy mắt, nó biến thành người cầu vòng.
"Ầy, khà khà, ta nói đây là ngoài ý muốn mi tin không?"
Tiêu Trần thu tay lại, ngượng ngùng cười.
Thì ra ban nãy khi Tiêu Trần ngoáy tai có dính máu lên tay, đánh ra một quyền như vậy, độc của Tiêu Trần đương nhiên sẽ dính lên người bóng dáng cao to.
Trời có phong vân bất trắc, người có họa phúc sớm tối.
Giống như lời Tiêu Trần nói, cả đời người, kẻ địch lớn nhất chính là ngoài ý muốn.
Nói không chừng ngày nào đó đột nhiên sẽ chết mất, tựa như Khôi Quỷ trước mắt.
Tám loại màu sắc xán lạn, cực kỳ hoa lệ, thế nhưng cũng nguy hiểm tột độ.
Độc của Tiêu Trần, ngay cả linh hồn đều có thể độc diệt đấy, một linh thể như Khôi Quỷ, tự nhiên cũng trốn không thoát.
"Đây là cái gì..."
Tiếng sau cùng của bóng dáng cao to còn chưa dứt, đã trực tiếp ngã xuống.
Độc của Tiêu Trần có độc tính mãnh liệt thế nào, có thể thấy được một hai.
Lúc này độc trong người Tiêu Trần lại bắt đầu rục rịch trỗi dậy, dường như muốn xông ra ngoài cơ thể.
Tiêu Trần nhìn Khôi Quỷ sắp tiêu tán, cuối cùng vẫn tung độc ra ngoài.
Một con rắn nhỏ tám màu vui vẻ trường bò, nhắm về phía Khôi Quỷ trên mặt đất.
Ngay khi Tiêu Trần cho rằng hết thảy đều kết thúc.
Khôi Quỷ té xuống đất, đột nhiên mở mắt, một phát bóp lấy mắt cá chân của Tiêu Trần.
Một đám sương mù màu đen chui thẳng vào trong cơ thể Tiêu Trần.
Một ý thức tà ác cực kỳ đột nhiên xâm nhập vào đầu của Tiêu Trần.
Một giọng nói đắc ý đột nhiên vang lên trong đầu Tiêu Trần.
"Độc của cậu đúng là độc thật, thế nhưng cũng không thể trực tiếp độc chết một độc vật trời sinh như tôi."
"Cậu chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, có thể chống đỡ được xung kích thần thức nghìn năm khổng lồ của tôi sao? Thân thể của cậu giờ thuộc về tôi, ha ha!"
Thừa dịp Tiêu Trần sững sờ, ý thức tà ác cực kỳ kia bắt đầu không ngừng trùng kích thức hải của Tiêu Trần.
Vốn dĩ bị ý thức khác xâm lấn, hẳn là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Sơ sót một cái, khả năng sẽ rơi xuống kết cục bị đoạt xá.
Thế nhưng Tiêu Trần lại trợn trắng mắt, một cước đá bay lồng giam máu, nghênh ngang đi ra ngoài.
"Ông đây gặp qua tìm đường chết, nhưng làm như mi ông đây vẫn là lần đầu tiên gặp được."
Tiêu Trần khẽ hát, đi hướng khe nứt bên cạnh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận