Hạ Nhi ngơ ngác đứng ở nơi đó giống như khúc gỗ.
Mà cách Hạ Nhi không xa, một đám người đứng chỉnh tề ở đó.
Những người này vẫn không nhúc nhích, nắm tay, xếp thành một hàng thật dài.
Bọn họ đứng trước một khe nứt to lớn, dáng vẻ như muốn tự sát.
Cảnh tượng này thực sự vô cùng quỷ dị.
Trong lòng Tiêu Trần dâng lên một dự cảm không ổn, đi thẳng tới chỗ Hạ Nhi.
Hình như Hạ Nhi nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi quay đầu lại, khi thấy rõ là Tiêu Trần.
Hạ Nhi đột nhiên tê liệt ngã xuống đất, lớn tiếng khóc, giống như là gặp phải oan ức lớn nhất trên đời này.
Nghe tiếng khóc của Hạ Nhi, Tiêu Trần yên lòng.
Có thể khóc chí ít vẫn chứng minh không trúng độc, như vậy Lưu Tô Minh Nguyệt cũng không có chuyện gì.
Tiêu Trần đi tới bên cạnh Hạ Nhi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt được Hạ Nhi ôm đã nhìn thấy Tiêu Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, rốt cuôc cũng có một tí huyết sắc.
"Hu hu Đại Đế ca ca, em rất sợ nha!" Lưu Tô Minh Nguyệt nói, chui vào trong lòng Tiêu Trần.
Tiêu Trần lắc đầu: "Trên người anh có máu, đừng độc dây vào em, trước tiên giúp anh trị cánh tay đã."
Lưu Tô Minh Nguyệt oán ức lau nước mắt, ngẹo đầu nhỏ lấy Sơn Thần Ngọc ra hỏi: "Tay Đại Đế ca ca bị sao vậy?"
Nhóc mờ mịt này còn không nhìn ra cánh tay Tiêu Trần đã gãy.
Cô còn tưởng rằng Tiêu Trần treo cánh tay như thế là vì chơi vui.
"Cánh tay đau." Tiêu Trần cười cười, cũng không nói cho Lưu Tô Minh Nguyệt biết thực ra xương của mình đã bể nát.
Gương mặt Lưu Tô Minh Nguyệt đầy không nỡ, rất nhiều ánh huỳnh quang lục sắc nhảy vào trong thân thể Tiêu Trần.
"Phù phù phù." Lưu Tô Minh Nguyệt bay đến bên cạnh cánh tay Tiêu Trần, không ngừng thổi vào.
Thổi giống như vậy, có thể giảm nhẹ vấn đề cánh tay đau đớn cho Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhẹ nhàng búng ót đồ dễ thương này.
"Đứng lên đi, đừng khóc, khóc không giải quyết được vấn đề." Tiêu Trần nói với Hạ Nhi, giọng nói lại ôn hòa hiếm có.
"Đây là xảy ra chuyện gì?" Tiêu Trần đi tới chỗ những người đó, vừa đi vừa hỏi.
Hạ Nhi đi theo phía sau Tiêu Trần, kéo góc áo Tiêu Trần thật chặt, nhìn qua như dáng vẻ bị sợ vỡ mật.
Trong mắt Hạ Nhi đầy sợ hãi và nước mắt, "Không biết, tôi đi thẳng tới nơi này, bọn họ đã như vậy rồi."
Tiêu Trần nhíu mày, đi tới bên cạnh những người này.
Những người này không ngoại lệ, đều là ánh mắt đờ đẫn, tròng mắt đen kịt, nhếch miệng lên cười quái dị.
Những người này đã không còn ba hồn bảy vía, trở thành từng cái xác không hồn.
Tiêu Trần có chút không rõ, Khôi Quỷ đưa những thân thể này đến gần khe hở là muốn làm cái gì?
"Bọn họ làm sao vậy?" Hạ Nhi mong đợi nhìn Tiêu Trần.
Nàng hi vọng Tiêu Trần nói bọn họ chỉ trúng tà mà thôi, qua một hồi sẽ khỏe.
Những người này là bạn bè cùng chung sống với nàng, là người nhà.
Trong lòng Hạ Nhi không muốn tiếp thu một sự thật, mặc dù kỳ thực trong lòng nàng đều biết.
Tiêu nhìn những người này, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chết, cái loại không cứu lại được nữa."
Hạ Nhi sửng sốt, nhìn những người này như cái xác biết đi, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọt mà rơi ra từ trong hốc mắt nàng.
Hạ Nhi không ngừng lau nhưng nước mắt không ngừng rơi.
Rất nhanh, trên quần áo tang của Hạ Nhi đã ươn ướt.
Vết tích nước mắt ướt nhẹp mang theo màu sắc nhàn nhạt in dấu thật sâu, giống như mang theo hơi thở hắc ám giễu cợt nào đó mỉm cười với Hạ Nhi.
Những người ở trong này đều là của bạn bè của nàng, hoặc có lẽ là người nhà.
Trong mắt Hạ Nhi bọn họ đều là người thiện lương nhất, cần cù nhất.
Nhưng trong tận thế này, có thể sống chung một chỗ đã chính là duyên phận cực lớn, nhưng bây giờ bọn họ cứ đi như vậy.
Đi đột ngột như vậy, không có dấu hiệu nào.
Hạ Nhi lôi kéo tay áo Tiêu Trần, ngón tay siết lại thật chặt, đốt ngón tay cũng vì dùng sức quá mức mà đổi màu tái nhợt dị thường.
Nàng nhìn cái xác không hồn mang theo nụ cười quỷ dị, Hạ Nhi tuyệt vọng hỏi: "Vì vì sao, người tốt không có tương báo?"
Tiêu Trần chỉ chỉ bầu trời đêm tối, lúc này ánh trăng màu đỏ ngày càng sáng lên.
Trăng máu như muốn rọi sáng hết thảy nơi đây, để mọi người càng có thể thấy rõ ràng, chuyện đã xảy ra trong đêm tối này.
"Bởi vì ông trời vẫn luôn mù." Tiêu Trần nói xong, đột nhiên xoay người kéo tay Hạ Nhi lại.
Lần này Tiêu Trần cũng không phải là vì buồn chán nên muốn đùa giỡn em gái.
Tiêu Trần nhẹ nhàng vén sợi tóc rối trên trán Hạ Nhi ra sau tai, cười cười.
"Cô có muốn tu đạo không?" Tiêu Trần cắn chữ đạo rất nặng.
Tiêu Trần cũng không nói là tu hành, mà là nói tu đạo, khác một chữ nhưng lệch nghìn dặm.
Điều tu đạo tu chính là đường, tu tâm, tu không thẹn với lương tâm.
Tu hành chính là tu trường sinh, tu tiêu dao thiên địa, vô câu vô thúc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận