Long Tiêm Tiêm nhìn về phía tiểu thiếu gia cười cười: "Tôi biết rõ cậu là một đứa bé ngoan, đưa các gia gia về đi, sau này Long gia sẽ giao cho cậu."
Môi tiểu thiếu gia mấp máy, sắc mặt trở nên trắng bệch, cậu ta chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ chống đỡ con quái vật khổng lồ Long gia này
"Chị Tiên Tiên, chúng ta về nhà được không?" Tiểu thiếu gia lau nước mắt, không ngừng cầu xin Long Tiêm Tiêm.
Khi Long Tiêm Tiêm nghe tiểu thiếu gia nói "về nhà", nước mắt vốn đã ngừng lại trào ra.
"Tôi không có nhà." Long Tiêm Tiêm nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào, mang theo nồng đậm bi thương.
Đúng vậy, nhà của Long Tiêm Tiêm ở đâu?
Nhà là nơi có người nhà, nhưng người nhà của Long Tiêm Tiêm đã không còn nữa.
Cô ấy giống như bèo không rễ, trôi nổi trên thế giới này.
Không có nơi nào để đến, cũng không có nơi nào để đi.
Lúc này, Long tiên sinh đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Tiêu Trần ôm lấy Long Tiêm Tiêm, hơi giật mình nhìn cô bé.
Giọng nói của Tử Thần xuất hiện trong lòng Tiêu Trần: "Cô ấy phải đi rồi, tuổi thọ của cô ấy lẽ ra đã hết một năm trước, kiên trì đến tận bây giờ mới chấm dứt, không thể không nói cô ấy rất lợi hại."
Là một Tử Thần, cô nhạy cảm nhất với những thứ như sinh mạng, có lẽ cô còn biết rõ về tình hình của Long Tiêm Tiêm hơn Tiêu Trần.
"Để cô ấy tiến vào Tử Triều đi. Mặc dù không có cách nào bổ sung tuổi thọ, nhưng có thể bảo tồn thân thể của cô ấy."
Tiêu Trần lắc đầu, Tiêu Trần quyết định cứ để cho Long Tiêm Tiêm đi như thế thôi!
Cô bé này cả đời đã quá đau khổ, cũng đã mệt mỏi lắm rồi, đã đến lúc nên ngủ một giấc.
Long Tiêm Tiêm đưa tay lên, muốn lau vết máu đen nơi khóe miệng, nhưng tay lại buông xuống nửa chừng.
Cô ấy đã không còn sức lực nữa, khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Trần ấy, Long Tiêm Tiêm đã biết mình phải đi rồi.
Mặc dù ước nguyện cuối cùng của cô ấy đã được hoàn thành, nhưng sức mạnh để chèo chống cho cô đi tiếp cũng biến mất theo đó.
Tiêu Trần nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng Long Tiêm Tiêm.
"Bây giờ tôi rất xấu phải không?" Sắc mặt của Long Tiêm Tiêm đột nhiên trở nên hồng hào, mang theo vẻ thẹn thùng đặc trưng của thiếu nữ.
Tiêu Trần biết rằng đây chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.
"Rất đẹp." Tiêu Trần nhẹ nhàng sửa sang tóc cho Long Tiêm Tiêm: "Đời này tôi chưa từng thấy cô bé nào đẹp như cô cả."
Long Tiêm Tiêm nở nụ cười, sau bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên cô ấy cười vui vẻ đến thế.
"Mặc dù biết anh đang nói dối tôi, nhưng tôi vẫn rất vui, cảm ơn anh." Nước mắt của Long Tiêm Tiêm lại chảy xuống.
Không nỡ, giải thoát, giờ phút này trong lòng cô ấy có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Tiêu Trần lắc đầu nói: "Tôi rất thích gạt người, nhưng tôi không bao giờ lừa gạt con gái."
Tiêu Trần nhẹ nhàng ôm lấy Long Tiêm Tiêm, cô bé này rất gầy, gầy lắm, thật khiến người ta cảm thấy đau lòng.
"Đi đâu vậy?" Long Tiêm Tiêm vùi đầu thật sâu vào ngực Tiêu Trần, nước mắt thấm ướt quần áo hắn.
Nhìn Thánh Sơn cực lớn ở đằng xa, Tiêu Trần ôm chặt lấy Long Tiêm Tiêm, thanh âm hữu lực âm vang nói ra hai chữ.
"Về nhà."
"Về nhà?" Hơi thở của Long Tiêm Tiêm càng ngày càng yếu, giờ phút này dường như cô ấy đã rơi vào trạng thái nói mê.
Tiêu Trần ôm Long Tiêm Tiêm, đi về phía Thánh Sơn.
"Gia chủ." Một đám cụ già điên cuồng đập đầu xuống đất.
Lúc này một đám cụ già khóc như những đứa trẻ.
"Long gia chúng ta thật có lỗi với ngài!"
"Bọn... Bọn họ đang nói gì vậy?" Thanh âm Long Tiêm Tiêm phát ra đứt quãng như là nói mê.
Nhìn đám cụ già đang khóc như mưa, Tiêu Trần nhẹ nhàng nói: "Bọn họ nói, lên đường bình an."
"Cảm ơn."
Nghe thấy hai chữ này, cuối cùng cảm xúc của đám cụ già như vỡ òa, bọn hắn khóc rống lên, khóc tê tâm liệt phế.
"Có thể... đọc lại bài thơ vừa rồi không?" Long Tiêm Tiêm dùng chút khí lực cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Trần đầy mong đợi.
"Được."
Tiêu Trần hắng giọng, bắt đầu đọc với giọng nói dịu dàng trầm thấp chưa bao giờ có.
Thanh âm của Tiêu Trần rất nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có Long Tiêm Tiêm mới có thể nghe thấy.
Bởi vì đây là Tiêu Trần đọc cho một mình Long Tiêm Tiêm nghe.
"Đêm hôm đó, ta nghe tiếng kinh Phật, chẳng phải vì lĩnh hội, mà chỉ để lần theo hơi thở của người
Tuần trăng đó, ta xoay chuyển kinh luân, chẳng phải vì siêu độ, mà chỉ để chạm đến ngón tay của người.
Năm tháng đó, ta dập đầu ôm lấy bụi trần, chẳng phải vì hướng Phật, mà chỉ để được cận kề hơi ấm của người.
Cuộc đời đó, ta băng sông vượt núi, chẳng phải vì tu hành kiếp sau, mà chỉ để gặp được người trên đường.
Chớp mắt đó, ta phi thăng thành Tiên, không phải vì trường sinh, mà chỉ vì bình an vui vẻ của người..."
Long Tiêm Tiêm đi rồi, nằm lẳng lặng trong ngực của Tiêu Trần, yên tĩnh như thể là đang ngủ.
Cả đời này của cô ấy, có lẽ chưa bao giờ vui vẻ, an nhàn như lúc này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận