Mà những trưởng lão còn lại của Kính Hoa tông thì đối mặt với hơn một nghìn tinh anh.
Toàn bộ Thủy Nguyệt sơn trong nháy mắt bị san thành bình địa, phong hỏa lôi điện kinh khủng dâng lên.
Đại địa không ngừng run rẩy.
Rất nhanh Kính Hoa tông đã đi tới tình cảnh gần như toàn quân bị diệt.
Đến cuối cùng chỉ còn lại thi thể đầy mặt đất.
Kính Hoa tông bên này chỉ còn lại ba người đứng ở giữa sân.
Bạch Tử Yên toàn thân nhuốm máu, sắp hấp hối.
Mộng Phạm mất đi cánh tay trái, mắt của cô bị kịch độc làm mù một bên.
Thủy Sanh Sanh thì toàn thân đều là lỗ máu, có lẽ điều chống đỡ cô chưa ngã xuống chính là Tiêu Trần.
Mà Chương Hồi Thiên bên này cũng không chịu nổi, bốn đại năng Nhân Diệt Cảnh tuy không chịu tổn thương quá lớn, nhưng những tinh anh kia đều thảm rồi.
Những trưởng lão Kính Hoa tông này dù có là loại lương thiện thì cũng đều là kiếm tu.
Đội ngũ một ngàn người trực tiếp bị giết sạch một nửa.
Giết mọi người đến hãi hùng khiếp vía, khi những phụ nữ này mà bắt đầu hung hãn thì còn muốn hung ác hơn so với đám đàn ông bọn họ.
Nhưng mà số lượng áp đảo tuyệt đối cùng với tình thế không thuận lợi lại làm cho Kính Hoa tông không thể cứu vãn nữa.
Bạch Tử Yên dùng kiếm cắm xuống đất, tận lực không để cho mình ngã xuống.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tử Yên, lần đầu tiên Chương Hồi Thiên cảm thấy có chút sợ hãi.
Máu tươi nhuộm đỏ cả thân thể Tiêu Trần.
Tiêu Trần bảy tuổi đã bị dọa đến choáng váng, các mẹ nuôi hắn lớn đều chết hết.
Tiêu Trần giống như bị điên rồi giãy giụa khỏi lồng ngực của Bạch Tử Yên, lục lọi trên thi thể.
"Má mười ba, má chín..."
Tiêu Trần không ngừng lắc lắc thi thể, nhưng không ai hôn lại hắn nữa.
Chẳng biết từ lúc nào trong mắt phải Tiêu Trần chớp động lên ánh huỳnh quang màu xanh biếc.
Thập tự quỷ dị bên mắt trái cũng xuất hiện lần nữa.
Lúc này đây, ánh huỳnh quang màu xanh biếc bất ngờ bộc phát giống như lũ quét, lập tức che hết thập tự.
Cảm giác đói khát vừa mới dâng lên trong đầu Tiêu Trần lập tức bị một cỗ mát lạnh thay thế.
Tiếp đó ánh huỳnh quang màu xanh mãnh liệt bộc phát ra từ trong mắt Tiêu Trần.
Ánh huỳnh quang màu xanh lá ùn ùn quét sạch tất cả.
Lại có một màn làm cho tất cả mọi người không thể tin được xuất hiện.
Những người vốn hẳn đã chết dần dần sống lại.
Miệng vết thương trên thân thể bọn họ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khép lại.
"Đại từ bi giả." Khô Thân đại sư ngồi xếp bằng, mỉm cười nhìn hết thảy nơi đây.
Hai mắt Chương Hồi Thiên đột nhiên sáng lên, ánh mắt tham lam không che dấu chút nào.
Những người còn lại bên phía bọn họ cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Tất cả mọi người đều không thể tin nổi nhìn Tiêu Trần, thời gian trôi qua ánh mắt không thể tưởng tượng nổi dần biến thành tham lam.
Khởi tử hoàn sinh, điều này hiện rõ sự sống vô cùng vô tận.
Tu hành không phải là để trường sinh sao?
Nhìn ánh mắt tham lam của đám người, lại nhìn mọi người được sống lại, Tiêu Trần thông minh đã ý thức được sắp sửa phát sinh cái gì.
Điều khó khăn nhất chính là Tiêu Trần nghe thấy rõ ràng trong đầu có một âm thanh răng rắc vang lên, hình như có thứ gì đó đã nứt ra.
Một loại cảm giác kỳ quái nổi lên trong lòng, hình như sức mạnh hồi sinh đã bị hắn dùng hết.
Nhìn thấy ánh mắt tham lam của mọi người, lại nhìn ánh mắt lo lắng cho mình của các mẹ, Tiêu Trần cắn răng.
Vì bỏ mình chuộc tội cho trăm vạn sinh linh, cũng để cho các mẹ không thể dốc sức liều mạng vì mình thêm nữa.
Tiêu Trần cảm thấy chỉ có một cách thức có thể làm cho sự tình chìm xuống.
Tiêu Trần đột nhiên nhặt dao găm vừa rồi lúc đại chiến bọn họ làm rơi ở bên cạnh mình lên, hung hăng đâm một nhát vào trái tim của mình.
Vì để cái chết càng hoàn hảo hơn, thậm chí Tiêu Trần còn xoay dao găm hai vòng.
Máu tươi phun ra như suối.
Một màn này dọa tất cả mọi người sợ ngây người, không ai dự liệu được kết cục cuối cùng lại là thế này.
"Trần Trần..."
Một đám phụ nữ lao về phía Tiêu Trần giống như phát điên.
Nhưng hiện tại Tiêu Trần chỉ là một người bình thường, trái tim bị đâm thủng thì làm sao còn có thể cử động chân tay.
Thủy Sanh Sanh bụm chặt miệng vết thương của Tiêu Trần, máu tươi không ngừng chảy ra giữa khe hở ngón tay cô.
Trong miệng Tiêu Trần liên tục tuôn trào bọt máu, cổ họng không ngừng phát ra âm thanh vù vù.
Miệng Thủy Sanh Sanh mở rộng, thân thể không ngừng run rẩy, giống như là mất đi giọng nói, cho dù như thế nào cũng không khóc ra được.
"Thiên Hỏa đan, Thiên Hỏa đan." Động tác của Chương Hồi Thiên như thể điên rồ chụp một cái, lấy ra một viên đan dược màu đỏ rực nhét vào trong miệng Tiêu Trần.
Ông ta nhất quyết phải có được phương pháp khởi tử hoàn sinh này, không thể cứ mất đi như vậy.
Ông ta muốn phục sinh một người, phục sinh cô ấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận