Bộ xương chật vật nói với chữ nhỏ màu xanh biếc trên vai.
Chữ nhỏ ấy đã lờ mờ không ánh sáng, trên người hiện đầy vết rách, dường như ngay sau đó sẽ rách mất.
Nghe được thỉnh cầu của bộ xương, chữ nhỏ không để ý đến thương thế của mình, dùng hết khí lực cuối cùng, đốt lên một chút ánh huỳnh quang xanh lục.
Ánh huỳnh quang nâng lên mấy người, đưa bọn họ thoát khỏi vực sâu.
...
Trong hư không, bộ xương nằm trong lòng Yến Hồng Diệp, xương trắng nõn như ngọc bắt đầu vỡ vụn từng chút một.
Tổn thương của Tiêu Trần ma tính là không thể nghịch, tiêu tán đã là điều hiển nhiên.
"Sống... tiếp... đi, chúng ta... còn có thể gặp lại..."
Ba người Yến Hồng Diệp đã khóc không thành tiếng, các cô cho rằng ông trời thương hại, khiến Tiêu Trần ma tính còn sống.
Thế nhưng, mọi chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
"Sống tiếp cho tốt."
Tiêu Trần ma tính lặp lại những lời này xong, cả người bay đi mất.
Tro cốt trắng như tuyết rơi vãi trong hư không, vô số hoa sen trắng tuyết tại lúc này nở rộ.
Đại Đế vô song công phạt một đời, một người giấu sự dịu dàng ở trong lòng, vào hôm nay đã đi hết cuộc đời mình.
Toàn bộ tinh không thành tựu nên cuộc đời ầm ầm dậy sóng của hắn.
Vào một khắc cuối cùng khi tử vong, Tiêu Trần ma tính đem tất cả phụng dưỡng cho tinh không.
Vô số hoa sen trắng tuyết hóa thành sức mạnh mãnh liệt, rót vào tinh không.
Yến Hồng Diệp, Tương Tư, Tiêu Mỹ Lệ ngơ ngác nhìn biển hoa sen tản đi, các cô biết, lần này từ biệt chính là vĩnh viễn.
Thế nhưng Yến Hồng Diệp quyết định phải sống tiếp.
Sống tới lúc già yếu chết đi, trông giữ lời thề còn có thể gặp lại ấy.
Yến Hồng Diệp cõng lên Tiêu Mỹ Lệ thương tâm quá độ, tinh thần hoảng hốt, ôm lấy Tương Tư thể nhược nhiều bệnh, đón biển hoa đi về phía trời sao nơi xa.
...
Tử vong là điểm cuối của mọi sinh mệnh, là lời kết của mọi câu chuyện xưa.
Thế nhưng có một nơi, viết nên câu chuyện sau khi tử vong.
Cái nơi ấy, không phải địa phủ, cũng không phải Minh Bộ, càng không phải là Cửu U trong truyền thuyết kia.
Cái nơi ấy nằm ở phía dưới, phía dưới của toàn bộ vũ trụ.
Trong thế giới tử vong ấy, một bộ xương bạch ngọc ngồi ngay ngắn ở trên vương tọa.
Đây là một vị vua cô độc, bởi vì dưới vương tọa không có bất kỳ một thần dân nào.
Bộ xương bạch ngọc chậm rãi giơ tay lên, tựa như đang chỉ thị thần dân không tồn tại.
"Hôm nay, Tử giới nghênh đến đế vương mới, kèn lệnh phản công Vô Ưu giới, hãy vì đế vương mới mà thổi lên."
Bộ xương bạch ngọc đứng dậy, vung tay lên, hào tình vạn trượng.
Một cánh cửa màu đen bất hủ, từ từ mở ra ở trên vương tọa.
Một bóng dáng cao cao bước ra.
Dưới vương tọa không có gì hết, nhưng vào thời khắc này lại vang lên tiếng hoan hô rung trời lở đất.
Bộ xương bạch ngọc nhìn bóng dáng cao cao kia, cười rất vui vẻ.
"Tôi nói rồi, tôi sẽ cho cậu một sân khấu lớn hơn."
Chuyện xưa còn chưa kết thúc, có thể chuyện xưa giờ mới bắt đầu.
...
Trong thế giới Sang Giới Thập Tự sáng lập.
Chiến đấu ở đây đã đạt tới hồi gay cấn.
Chín chữ nhỏ bành trướng thành khổng lồ, triển khai cuộc chiến sinh tử cùng vô số kỵ binh hắc giáp trong thế giới này.
Trên trăm chiến hồn, vào lúc này đã bị đánh tan gần một nửa.
Chín chữ nhỏ cũng đã bị rách hết bốn chữ.
Chúng nó đã biết tại sao mình phải chiến, chúng nó cũng đã biết làm như vậy là đúng.
Phải đối đầu, đây là điều duy nhất chúng nó nhớ đến trong những đạo lý Tiêu Trần ma tính từng giảng dạy.
Chúng nó biết bảo hộ vùng đất đã nuôi sống mình là chuyện đúng đắn, không có chuyện nào càng đúng hơn chuyện này hết.
Chữ nhỏ đại biểu cho tử vong, bóp nát mấy cái quả cầu nhỏ phong ấn cuối cùng mà Tiêu Trần ma tính lưu lại.
Quả cầu nhỏ phong ấn là lễ vật cuối cùng Tiêu Trần ma tính đưa cho chúng nó, đây cũng là nguyên nhân giúp chúng nó có thể kiên trì lâu như vậy.
Lúc này, chúng nó đã không cảm giác được Tiêu Trần ma tính nữa.
Chúng nó biết, người giáo dục chúng nó như là cha ruột đã rời đi.
Nếu như vậy, thì chẳng còn gì để lưu luyến nữa.
Trong thần vật Tiêu Trần ma tính để lại, năm chữ nhỏ còn lại khôi phục đến trạng thái đỉnh phong
Chúng nó phát động đợt xung phong cuối cùng.
Nhìn một màn này, Bách Lý Huyền giơ lên trường thương trong tay, hành lễ tiết cao nhất của quân nhân với các chữ nhỏ.
Chiến sĩ chân chính hẳn nên được tôn trọng, hẳn là nên chết trên chiến trường mà không hối tiếc.
Bách Lý Huyền tự mình thổi lên kèn hiệu xung phong.
Hắn ta tự mình tiễn đưa những dũng sĩ ấy.
...
Dũng cảm, nhiệt huyết, những thứ ấy rất đẹp nhưng cũng không thể thay đổi kết cục mọi chuyện.
Thực lực song phương kém quá lớn, ở ngay từ đầu kết quả đã được định trước rồi.
Cuối cùng thế giới do Sang Giới Thập Tự sáng lập vẫn hỏng mất, các chữ nhỏ cũng hóa thành mảnh nhỏ, từ từ tiêu tán.
Chữ nhỏ không tham gia chiến tranh duy nhất còn sót lại, đại biểu cho sinh y y nha nha kêu lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận