Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1612: Thỉnh cầu của hồ ly (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Hừ! Đại sắc lang." Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận buông tay ra.
"Tôi mà là sắc lang, đã sớm con cháu cả sảnh đường rồi." Tiêu Trần trợn trắng mắt, lấy ra một quả trái cây đưa cho Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Hì hì hì..." Thấy ăn ngon, Lưu Tô Minh Nguyệt trong nháy mắt đã quên chuyện vừa rồi, cầm trái cây gặm.
Theo sự rời khỏi của Cửu Vĩ Yêu Hồ, không gian xung quanh khôi phục bình thường, mọi người dường như không có phát hiện dị thường.
Tiêu Trần cũng không có cần thiết ở lại chỗ này, mang theo Thanh Phong Thần Nhai còn có hai chị em Như Vân Như Vũ về tới thuyền buôn rách nát.
Tiêu Trần ngồi trên thuyền buôn, ngắm nhìn hư không vô tận.
Hư không vĩnh viễn đên tối, cũng không có ban ngày buổi tối, thế nên Tiêu Trần nói buổi tối chăn ấm, căn bản không thành lập.
Hồ ly lẳng lơ kia sẽ không tới, cũng không phải Tiêu Trần đang chờ cô ta.
Đã lâu cũng không có an tĩnh như vậy, Tiêu Trần chống cằm, trong lòng rất hưởng thụ sự yên tĩnh khó được này.
Cái gì cũng không nghĩ, không nói câu nào, cứ như vậy lẳng lặng đợi, dường như cũng rất tốt, chỉ là bên người thiếu nữ tử Ngục Long kia.
Hai chị em Như Vân Như Vũ nhìn Tiêu Trần an tĩnh.
Mặt bên của Tiêu Trần rất nhu hòa, đường cong cũng không cứng rắn, có chút giống nữ sinh.
Thế nhưng trong đường cong nhu hòa ấy, các cô lại cảm nhận được sự tang thương cùng cô độc, loại cảm giác này rất nồng nặc.
Các cô tựa như nhìn thấy Tiêu Trần đi tới từ tận cùng của thời gian, đi qua tri âm tri kỷ, đi qua dòng người tấp nập, đi qua duyên tới duyên đi, cuối cùng chỉ còn lại có một người cô độc.
Cái loại cô độc này, làm cho người khác đau lòng.
Trong lúc nhất thời, hai chị em nhìn có chút ngây dại.
"Đại nhân tôi dáng dấp đẹp trai đi, xem lâu như vậy, có phải cũng nên để tôi xem chút không." Cũng không biết trải qua bao lâu, mặt của Như Vân Như Vũ đột nhiên bị hai cánh tay kéo kéo.
Hai chị em sắc mặt ửng đỏ, chỉ là giọng điệu cà lơ phất phơ của Tiêu Trần trong nháy mắt phá hủy ặt bầu không khítrước m.
Hai chị em đột nhiên cảm thấy, nếu như đại nhân nhà mình là người câm thì tốt biết bao nhiêu.
Thực sự là đáng tiếc.
Trong lúc Tiêu Trần nói chuyện với hai chị em Như Vân Như Vũ, nơi xa một vệt sáng chợt bừng lên.
Vệt sáng bừng lên, như vạn hoa đồng thời nổ, chiếu sáng toàn bộ hư không.
Tiêu Trần biết, đây là Phong Tam Kỳ đang động bảo tàng Thần Vương.
Từng đốm sáng theo các phương hướng xuất hiện, nhằm phía trung tâm vệt sáng bùng nổ.
Trong lúc nhất thời, tiếng hô giết rung trời.
Lại là một ngày máu chảy thành sông.
Tiêu Trần cũng không có động, bởi vì mục đích của Tiêu Trần cũng không phải bảo tàng Thần Vương.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, đến khi Tiêu Trần có thể nghe thấy được chút mùi máu tươi.
Cuối cùng chỗ sáng còn lại kia, lúc này rốt cục có phản ứng.
Chỗ sáng kia cũng không có bùng nổ, mà là bắt đầu co cụm lại vòng trong.
Màu sắc sặc sỡ cũng từ từ rút đi, cuối cùng chỉ còn lại có màu vàng thần thánh.
Ánh sáng vàng xuyên thấu hư không, chiếu sáng bóng tối vô tận.
Một luồng khí tức ấm áp tường hòa bao vây mọi người lại.
Lúc này tiếng kêu rung trời kia dường như cũng dừng lại, mọi người ngừng thở, cảm thụ được ánh sáng thần thánh tường hòa nọ.
Dần dần, một cái cửa lớn màu vàng óng như ẩn như hiện, xuất hiện từ trong vầng hào quang, càng ngày càng rõ ràng.
Khi cánh cửa kia dừng hình ảnh trong tầm mắt mọi người, ánh mắt mọi người tràn đầy nóng cháy, dần dần loại này nóng cháy biến thành cuồng nhiệt.
Tựa như tín đồ nhìn thấy thần minh mình cung phụng vậy.
Mọi người bắt đầu đi tới cánh cửa vàng óng kia, mà ngay cả hai chị em Như Vân Như Vũ bên cạnh Tiêu Trần cũng không ngoại lệ.
Tiêu Trần một tay túm lấy hai chị em kéo lại, bảo vệ ở sau người.
Ánh mắt hai chị em Như Vân Như Vũ từ từ khôi phục bình thường, theo đó sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.
Như Vũ thậm chí lảo đảo một chút, hình như khí lực trên người bị rút đi hết.
Tiêu Trần vội vã đỡ lấy Như Vũ, kiểm tra một chút, cũng không có gì đáng ngại chỉ là thoát lực mà thôi.
"Đại nhân, đây là thế nào?" Như Vũ bị đỡ lấy hỏi.
"Không có việc gì." Tiêu Trần lắc đầu: "Cánh cửa kia đang hấp thu sức mạnh của các cô, thủ đoạn rất ôn hòa không đả thương được căn bản."
"Đa tạ đại nhân." Như Vũ có chút xấu hổ gật đầu.
Hiện tại Tiêu Trần cũng không rảnh đùa tiểu cô nương, bởi vì Tiêu Trần phát hiện một ít chuyện quỷ dị.
Thần thức cường đại cực độ của Tiêu Trần, phát hiện hư không xung quanh, xuất hiện một ít dao động quỷ dị.
Dao động ấy cực kỳ mịt mờ, nếu như không phải thần thức Tiêu Trần cường đại đến biến thái thì căn bản không phát hiện được.
Tiêu Trần liên tưởng đến Tiêu Trần ma tính, có lẽ thứ đại ma đầu, cũng sẽ hiện ra ở lúc này.

Bình Luận

0 Thảo luận