"Tôi có đây."
Tiếu Sương bên cạnh lấy ra một viên linh thạch thuộc tính, nhưng vừa đưa ra đã bị Tiêu Trần cướp mất.
"Hôm nay ông đây không trả tiền đâu."
"Răng rắc... răng rắc..."
Tiêu Trần ném viên linh thạch vào miệng, nhai rồm rộp giống như nhai kẹo đường.
Những người xếp hàng phía sau nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm, sao lại có người hồ đồ như thế chứ.
Hơn nữa năng lượng chứa trong linh thạch thuộc tính cực lớn, nhai như thế không sợ xảy ra vấn đề gì à?
Ngay sau đó, ngọn lửa bùng lên từ mũi, miệng và tai của Tiêu Trần, có vẻ như viên linh thạch này thuộc tính lửa.
Tiêu Trần thân thể cương cân thiết cốt, ngay cả nội tạng cũng từng bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt, đương nhiên không sợ chút lửa cỏn con này.
Tiêu Trần há miệng muốn nói gì đó, nhưng khi vừa há miệng, trong miệng bỗng phun ra một ngụm lửa.
Tiểu đạo sĩ đáng thương đúng lúc bị phun phải, hiện trưởng trở thành nướng thịt người ngay tại chỗ.
Dĩ nhiên chút lửa ấy không có khả năng tạo thành tổn thương gì, chỉ khiến cho tiểu đạo sĩ hơi chật vật mà thôi.
Tiểu đạo sĩ lùi về sau mấy bước, duy trì một khoảng cách an toàn, mí mắt giật liên hồi: "Công tử, đây là quy định, số tiền này nhất định phải trả."
"Không có tiền." Tiêu Trần móc lỗ tai, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
"Công tử, ngài phải phân rõ phải trái đi!" Tiểu đạo sĩ có chút không biết làm sao, có lẽ là lần đầu tiên gặp phải người vô lại như Tiêu Trần.
Tiêu Trần trợn trắng mắt: "Ông đây chính là lý, ông đây chính là quy củ."
"Cậu..." Tiểu đạo sĩ nghẹn đến sắc mặt xanh tím.
"Ê ê ê, nhanh lên coi, lằng nhằng cái gì đấy?" Người xem phía sau náo nhiệt kêu la.
Cũng không phải là họ không có thời gian, chẳng qua cảm thấy náo nhiệt chưa đủ lớn.
Ồn ào vài câu như vậy, khiến cho tiểu đạo sĩ thu thập Tiêu Trần mà thôi.
Tiểu đạo sĩ hung hăng trợn mắt liếc nhìn mấy tên làm ầm ĩ phía sau.
Trong con mắt cậu ta thế mà lại xuất hiện một ít phù chú phức tạp, người xem náo nhiệt bị dọa đến lập tức ngậm miệng lại.
Trong lúc giơ tay nhấc chân, đều thành phù chú, tu vi của tiểu đạo sĩ này, e rằng đã tăng dần từng bước.
"Tiền của bọn họ, bản công tử ra." Lúc này một cái túi nhỏ xẹt qua theo đường vòng cung, vững vàng rơi lên trên bàn làm việc của tiểu đạo sĩ.
Một người bụng phệ đi tới, chính là tên mập nói chuyện với Trần Thiếu Kiệt lúc trước.
Tiêu Trần nhìn phía sau, không phát hiện bóng dáng Trần Thiếu Kiệt đâu, cũng không biết con hàng đó chạy đi đâu rồi.
Tên mập đi tới trước mặt Tiêu Trần, ôm quyền, vừa định nói cái gì đó.
Kết quả Tiêu Trần cười quái gở: "Heo mập, có tiền thì đi giúp đỡ người nghèo đi, tới chỗ ông đây giả trang đại gia làm gì?"
Một tiếng heo mập, làm mọi người sợ đứng chết trân tại chỗ.
Mập mạp này là ai, có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu, đương nhiên ngoại trừ người không quan tâm bất cứ chuyện gì như Tiêu Trần ra.
Mập mạp này họ Ngũ, họ Ngũ lại còn có nhiều tiền như vậy, trong hư không chỉ có một nhà.
Đó chính là nhà họ Ngũ - một trong năm gia tộc xử lý công việc trong Đại thương hội.
Còn về Đại thương hội, là một tổ chức được thành lập bởi người làm ăn ở trong hư không.
Ban đầu Đại thương hội thành lập với mục đích để người làm ăn giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, dù sao buôn bán trong hư không có rất nhiều nguy hiểm.
Đại thương hội có năm gia tộc xử lý công việc, phụ trách điều hành tổng thể, năm gia tộc này đều là tập đoàn tài chính cấp cao.
Gia tộc của Trần Thiếu Kiệt cũng là một thành viên của hội đồng.
Năm gia tộc này, không có gì đặc biệt, chỉ mỗi giàu có.
Đương nhiên trải qua nhiều năm như vậy, Đại thương hội đã sớm biến chất rồi.
Năm đại tài đoàn cả ngày lôi kéo đấu nhau, mày muốn làm hỏng tao, tao muốn làm hỏng mày, làm cho gà chó không yên.
Đây cũng là nguyên nhân Trần Thiếu Kiệt và Ngũ mập mạp này không hợp nhau.
Tục ngữ có câu, có tiền có thể xui ma khiến quỷ, có tiền là có thể có rất nhiều thứ, kể cả thực lực.
Một Ngũ thiếu gia có tiền như vậy, bị người ta kêu một tiếng heo mập rất rõ ràng, có ai chịu được không?
Sắc mặt của Ngũ thiếu gia trong nháy mắt thay đổi, âm trầm nhìn Tiêu Trần cà lơ phất phơ.
"Nhìn cái gì vậy, heo mập, nhìn dáng dấp của tôi đẹp trai hơn cậu, đồ vật lớn hơn cậu à." Vẻ mặt Tiêu Trần kiêu ngạo, nói xong còn lắc cái mông, bộ dạng phong tao.
Người xem náo nhiệt xung quanh cười vang.
Ngũ mập mạp híp đôi mắt nhỏ, nhếch mép một cái, chìa tay ra ngăn cản người bên cạnh chuẩn bị tiến lên.
"Công tử..." Mấy tên hộ vệ khó hiểu nhìn Ngũ mập mạp, bọn họ hiểu rõ ràng nhất tính khí của tên mập, có thù tất báo, tham tài háo sắc.
Ngũ mập mạp cười khẩy, đôi mắt nhỏ lạnh lẽo nhìn xung quanh một vòng, tiếng cười vang xung quanh lập tức mất.
"A ngày hôm nay trời đẹp ghê, đi đi đi, chúng ta đi dạo nào..."
"Mẹ già của tôi gọi về nhà ăn..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận