Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1067: Phương thức chiến đấu của Lưu Tô Minh Nguyệt

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Loài cây này vô cùng kỳ lạ, những chiếc lá trên toàn thân nó giống như những con dao, lấp lánh ánh kim loại.
"Chém hắn ta đi, cỏ Đại Đao." Lưu Tô Minh Nguyệt hung dữ nhảy lên cỏ Đại Đao lớn.
Giống như một đại tướng quân chỉ huy đại quân, hùng dũng oai vệ ra lệnh.
Cỏ Đại Đao khổng lồ dường như nghe hiểu mệnh lệnh của Lưu Tô Minh Nguyệt.
Những chiếc lá trên thân giống như những lưỡi dao lớn nhảy múa điên cuồng.
Điều càng vãi cả trứng hơn nữa là rễ của cỏ Đại Đao vậy mà lại tách thành hai phần.
Một gốc chia thành đôi, nhìn từ xa rất giống hai cái chân dài của con người.
"Xoẹt xoẹt xoẹt"
Lá cỏ Đại Đao vung lên với tốc độ cực lớn, phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo đến nghẹt thở.
Khi cỏ Đại Đao vung lên, từng đao khí khổng lồ lao ra, băng băng vọt thẳng về phía Tôn Khởi đang bị vặn cổ 180 độ.
Nhưng mà lúc này, Tôn Khởi hoàn toàn không quan tâm đến đao khí khổng lồ kia.
Đôi mắt của Tôn Khởi cứ chuyển qua chuyển lại giữa đen kịt và bình thường.
Hắn ta dường như đang kịch liệt chiến đấu với một thứ gì đó.
"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!"
Đao khí khổng lồ hung hăng đâm vào cơ thể Tôn Khởi, khiến cả người hắn ta bay ra ngoài.
Đao khí mang theo một cơn cuồng phong dữ dội thổi những người xung quanh ngã trái ngã phải.
Một phát đánh trúng, Lưu Tô Minh Nguyệt giơ nắm đấm nhỏ lên, đầy vẻ tự tin.
"Hừ! Hừ! Biết sự lợi hại của tôi chưa nè!"
Cỏ Đại Đao vậy mà lại rất lẳng lơ xoay người, như thể muốn phụ họa lời nói của Lưu Tô Minh Nguyệt.
Đột nhiên, một điểm ánh sáng lạnh đỏ tươi đột nhiên nhanh chóng lao ra từ nơi Tôn Khởi ngã xuống, bắn thẳng vào Lưu Tô Minh Nguyệt.
Đó là thanh kiếm của Tôn Khởi.
Tốc độ của thanh kiếm này nhanh đến mức gần như trong tích tắc đã chạm tới bên cạnh của cỏ Đại Đao.
Muốn tránh nhưng đã quá muộn, cỏ Đại Đao khép hết tất cả những chiếc lá trên cây, chồng lên nhau để che lại Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Uỳnh!"
Tia lửa nổi lên bốn phía, bầu trời đen yên tĩnh trong nháy mắt được chiếu sáng rực rỡ.
Uy lực khổng lồ của trường kiếm xông tới khiến cỏ Đại Đao không thể không lui về phía sau.
Mãi cho đến khi đập vào cái miếu phía sau mới khó khăn dừng lại.
Còn lá của cỏ Đại Đao cũng bị trường kiếm chém đứt mấy khúc.
Lá cây bảo vệ Lưu Tô Minh Nguyệt chậm rãi mở rộng ra, dưới sự bảo vệ của cỏ Đại Đao Lưu Tô Minh Nguyệt không bị thương chút nào cả.
Đánh một hồi như thế coi như là đánh ngang tay.
Đây có lẽ là chiến tích tốt nhất của Lưu Tô Minh Nguyệt kể từ khi ra đời đến nay.
Nhưng Lưu Tô Minh Nguyệt lại rất tức giận, đôi má tức giận của cô phồng lên thành quả bóng.
Nếu làm phiền giấc ngủ của Sơn Thần đại nhân, sẽ phải trả giá rất đắt đấy.
Lưu Tô Minh Nguyệt đưa tay mò mẫm trong túi Bách Bảo một hồi, vậy mà lại lấy ra ba hạt giống màu xanh lá.
Giống như lúc trước, hạt giống rơi xuống đất, được sức mạnh sinh mệnh cuồn cuồn của ngọc Sơn Thần bao bọc, ba cây cỏ Đại Đao lại mọc lên.
Bốn cây cỏ Đại Đao giống như bốn bậc thầy dùng đao, oai phong lẫm liệt.
Hàng trăm chiếc lá khổng lồ nhảy múa trong gió.
Nhất thời đao khí tung hoành, bộ dạng như không nên lại gần.
Chương Long bị đánh bay lên không trung, giờ phút này cũng lấy lại sức.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi này, suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Cô bé nhỏ nhắn dễ thương này vậy mà lại khủng bố như vậy, thật không thể tin được.
"Xông lên, đánh cái đầu chó của hắn ta đi." Lưu Tô Minh Nguyệt hầm hừ chỉ vào Tôn Khởi.
"Đánh cái đầu chó" là câu mà Tiêu Trần rất thích nói.
Cô bé này có thể coi là được chân truyền của Tiêu Trần.
Sau khi nghe Lưu Tô Minh Nguyệt ra lệnh, bốn cây cỏ Đại Đao, cả đám đều giống như được tiêm máu gà, vung vẫy những chiếc lá như đao lớn điên cuồng lao về phía Tôn Khởi.
Lúc này, Tôn Khởi toàn thân cứng ngắc, giống như một cái xác ướp, từ trên mặt đất đứng thẳng lên.
Đôi mắt hắn ta không ngừng chuyển đổi qua lại giữa đen kịt và bình thường.
Một tay Tôn Khởi nâng trường kiếm lên, nhưng tay kia lại đè tay cầm trường kiếm xuống.
Dường như có hai người đang sống trong thân thể hắn ta vậy. Một người ra tay, một người ngăn chặn.
Khi Tôn Khởi đang đang giãy dụa, bốn cây cỏ Đại Đao đã đến bên cạnh Tôn Khởi.
Lá cỏ Đại Đao điên cuồng nhào về phía Tôn Khởi.
Nhất thời đao khí tung hoành, khắp nơi khói bụi mịt mù.
"Đánh hắn ta đi, đánh hắn ta đi, đánh hắn ta đi..."
Lưu Tô Minh Nguyệt không ngừng đổ thêm dầu cho cỏ Đại Đao.
"Uỳnh!"
Đúng lúc này, một luồng kiếm khí hình tròn đỏ như máu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tôn Khởi, đẩy thẳng bốn cây cỏ Đại Đao ra ngoài.
Tôn Khởi vẫn luôn bị đè đánh đột nhiên ra tay.
Lúc này, đôi mắt của hắn ta đã trở nên hoàn toàn đen kịt, không còn nhìn thấy một chút màu trắng nào nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận