Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1897: Đánh cướp

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
"Bọn bọn tôi cũng muốn tu hành, có thể chỉ lấy phân nửa thôi được hay không." Một người bạn cùng phòng trắng trắng mập mập mang theo tiếng khóc nức nở thương lượng với Tiêu Trần.
"Một viên, cho các ngươi được để lại một viên, còn không quỳ xuống tạ ơn ân đức của bổn đại nhân." Tiêu Trần khiêng thiết bổng cười ra tiếng.
"Tôi liều mạng với cậu." Một bạn cùng phòng có dáng dấp khỏe mạnh, nghĩa vô phản cố mà vọt tới.
"Xương cứng, tôi thích." Tiêu Trần giơ ngón tay cái lên.
Nhưng chuyện làm cho Tiêu Trần không ngờ rằng chính là, hàng này vọt tới nửa đường, quẹo một cái, lao thẳng ra cửa, điên cuống hét lên, "Cướp, cướp, có ai không!"
"Phụt!" Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Nhảy qua quất cho hàng này một gậy vào mông, trong nháy mắt cái mông to bị quất bắn toé đầy máu tươi.
"Đưa, đưa, tôi đưa mà." Bạn cùng phòng khỏe mạnh đau đến suýt nữa qua đời tại chỗ, vội vã lấy đá Thiên Oán ra.
"Nói rồi á, cho cậu để lại một viên." Tiêu Trần nhân từ bỏ một viên đá Thiên Oán vào trong tay bạn cùng phòng đang khóc ròng ròng.
"Tên ma quỷ nhà cậu." Nhìn đá Thiên Oán tội nghiệp, bạn cùng phòng cũng không nhịn được nữa, khóc lớn lên.
"Khóc, tiếp tục khóc đi, đây là phương thức trút nỗi lòng tốt nhất." Tiêu Trần cất đá Thiên Oán xong, vui vẻ đi tới mấy bạn cùng phòng khác.
"Chín viên, đưa cậu nè." Bạn cùng phòng trắng trắng mập mập rất không có cốt khí lấy đá Thiên Oán ra.
Dù sao, hắn ta cũng không muốn thử xem cái mông máu dầm dề là như thế nào.
"Đưa cậu, đưa cậu- "
Có người cầm đầu thì chuyện tiếp theo cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Sáu người bạn cùng phòng, tổng cộng dâng hiến năm mươi tư viên đá Thiên Oán.
"Anh nữa, anh cũng giao ra đây." Cuối cùng Tiêu Trần đưa ma trảo về phía Cửu Vĩ Hồ.
"Đáng ghét." Cửu Vĩ Hồ phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Tiêu Trần, nện mười viên đá Thiên Oán vào mặt con hàng này.
Mọi người nhìn mà bắt đầu lạnh run, ngay cả ca ca của mình cũng không buông tha, đây còn là con người sao?
"Chư vị, đa tạ đã hợp tác, về sau gặp phải phiền phức thì gọi tên Tiêu Đại Đầu tôi, tôi làm chỗ dựa cho mấy người." Tiêu Trần vui vẻ đóng cửa mở đèn, tiếp tục tu hành.
Mọi người trong bóng tối đến thở mạnh cũng không dám, chỉ để lại bạn cùng phòng tráng hán đáng thương không ngừng thút thít nỉ non.
"Con mẹ nó ăn cướp." Vừa qua chừng mười phút, Tiêu Trần lại mở đèn mở cửa.
Nguyên nhân rất đơn giản, hơn mười viên đá Thiên Oán mới giải được mười đạo huyệt vị, cộng thêm một đại huyệt vị.
Toàn thân có mấy trăm đạo, cộng thêm một trăm lẻ tám đại huyệt vị, còn thiếu quá nhiều, chút đá Thiên Oán ấy cũng chỉ là như muối bỏ biển.
Lần này mọi người thực sự không chịu nổi nữa, bạn cùng phòng mập mạp trực tiếp khóc lên, "Cậu đừng có chơi trò như vậy, chúng tôi chỉ còn lại một viên đá Thiên Oán nữa thôi, dù sao cậu có ăn thịt người cũng phải để lại cho chúng ta chút cặn bã, bây giờ cậu ngay cả bát cũng không để cho chúng ta liếm."
Nhìn mập mạp khóc thương tâm, Tiêu Trần có chút ngượng ngùng gãi đầu, một thanh niên trưởng thành khóc thành như vậy, chắc là đã gợi lên chuyện thương tâm gì đó nhỉ?
"Tổng cộng có trên trăm tên tân binh, ngài không thể cứ nhắm vào chúng ta mà gây tai họa."
Những lời này đã mở ra một thế giới mới, đúng vậy, số nhóc tân binh lần này không phải số ít.
"Đa tạ đã nhắc nhở, chờ gia phát tài, không thiếu chỗ tốt cho mọi người." Tiêu Trần kéo thiết côn tử to lớn rồi xông ra ngoài.
Mọi người anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, thế mà gương mặt lại thấy có chút hả hê.
Cửu Vĩ Hồ bất đắc dĩ bò dậy khỏi giường, đuổi theo Tiêu Trần, miễn cho hàng này cướp đến khí thế, đi bưng luôn kho vật tư.
Đến lúc đó chỉ sợ sẽ là kết cục một tiếng pháo, năm phút đồng hồ sẽ ngã xuống hết.
"Hê cháu trai." Tiêu Trần vừa đi ra cửa không bao xa đã nhìn thấy vệ binh đứng gác, trực tiếp đi tới trào phúng.
Thấy Tiêu Trần mặc quần áo huấn luyện của tân binh, vệ binh tức đến thiếu chút nữa thăng thiên tại chỗ, chưa từng thấy nhóc tân binh nào lớn lối như vậy.
"Đậu mé." Tiêu Trần xông lên, vung thiết côn tử lớn ra, nặng nề nện trên cằm vệ binh.
Vệ binh đáng thương còn chưa kịp phản ứng, đã bị quất văng lên không trung lộn mấy vòng, tiếp đó nặng nề đập xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
"Hê cháu trai." Tiêu Trần lại vọt đến ký túc xá bên cạnh vệ binh, đập loạn một trận trong bóng đêm.
Các vệ binh đáng thương, trong lúc ngủ mơ đã bị đập ngất đi.
"Ăn ăn ăn cướp." Dùng một cước đá văng cửa ký túc xá của tân binh, giọng nói phách lối vang lên, "Nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải, không nam không nữ đứng ở giữa, không cướp sắc, không giựt tiền, chỉ cần một viên đá Thiên Oán, hao tài tiêu tai mới đúng là chuyện phải làm nhất thế gian."
Cửu Vĩ Hồ theo ở phía sau che mặt, tại sao mình lại thích tên bệnh tâm thần này, giờ khắc này Cửu Vĩ Hồ sinh ra nghi ngờ nghiêm trọng đối với gu thẩm mỹ và tình cảm của mình.

Bình Luận

0 Thảo luận