Có thể có một mối liên hệ giữa hai điều này.
Võ Vô Địch nghĩ nghĩ, sau đó có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Lúc trước, thời gian để tôi ngưng tụ võ đảm quá nhanh, hình ảnh kia cũng chỉ vụt qua."
Nhìn thấy dáng vẻ có chút ngượng ngùng của Võ Vô Địch, Tiêu Trần mỉm cười.
Chỉ khi ở cùng mình và Hắc Phong, tên này mới lộ ra vẻ mặt như vậy, bình thường đều là sát thần mặt đen.
"Hình ảnh đó có gì đặc biệt không?" Hiểu Trần càng ngày càng tò mò.
Võ Vô Địch gật đầu: "Tôi nhìn thấy một bóng người, một ngôi mộ lớn và một hư không sụp đổ."
"Nhưng hình ảnh hiện lên quá nhanh, thông tin bắt được quá ít."
Tiêu Trần gật đầu, xem ra một đường võ đạo còn ẩn chứa rất nhiều bí mật!
Lúc này, Tử Thần đã đi ra ngoài rất lâu cuối cùng đã trở lại.
Vì Tử Thần không dám hiện thế hiện tại nên vẫn luôn trốn dưới vỏ bọc của Tử Triều.
Giờ phút này, thủy triều xung quanh Tử Thần đã biến thành một vòng tròn nước bảo vệ cô ở trung tâm.
Bên ngoài vòng tròn nước, thủy triều huyễn hóa thành hai bàn tay to, kéo theo hai con quái vật khổng lồ như núi nhỏ.
Hai con thú khổng lồ, một con trong số đó đã ngỏm từ đời nào.
Con kia vẫn còn sống, hơi giống tê giác, nhưng chỉ có ba chân, nó đang run bần bật.
"Tỷ tỷ đã về rồi!" Cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Trần như rót mật, mở miệng là gọi tỷ tỷ.
Tử Thần mỉm cười, thân mật xoa đầu Tiêu Trần.
"Cậu muốn đi võ đạo, tôi đi tìm hai linh thú cho cậu."
Tử Thần chỉ vào hai con thú to con phía sau.
"Con đã chết có thể ăn để tăng khí lực, còn con còn sống khí lực cực kỳ khủng bố, có thể dùng để luyện tập."
"Cảm ơn tỷ tỷ." Tên tiểu sắc quỷ Tiêu Trần này nhân cơ hội hôn lên mặt Tử Thần.
Tử Thần cũng đã quen, chỉ nhẹ xoa đầu Tiêu Trần.
Võ Vô Địch trông có vẻ hâm mộ. Nói ra bạn có lẽ sẽ không tin.
Võ Vô Địch không chỉ là một võ sĩ, mà còn là một người mắc bệnh siêu cấp thẳng nam ung thư.
Sống nhiều năm như thế, ạnh ta thậm chí chưa từng nắm tay một cô gái nào.
Nói một cách trực tiếp hơn, Võ Vô Địch là một lão xử nam siêu cấp.
Tiêu Trần biết trước khi mẹ của Võ Vô Địch qua đời, điều tiếc nuối lớn nhất là không nhìn thấy Võ Vô Địch thành gia lập nghiệp, sinh cháu trai cho bà cụ.
Đây cũng là một tâm bệnh của Võ Vô Địch.
Nhưng việc này thật sự không thể cưỡng cầu được.
Thực ra một đại tông sư võ đạo như Võ Vô Địch chắc hẳn không thiếu phụ nữ.
Nhưng tên này thực sự không biết cách ở chung với các cô gái.
Không chỉ đầu óc cứng nhắc mà con mẹ nó cả ngày còn vác theo gương mặt kéo căng như chết.
Sát khí toàn thân khiến các cô gái còn chưa kịp đến gần đã hôn mê bất tĩnh vì sợ hãi.
"Trần Trần, tôi đi nấu cơm cho cậu, cậu có thể giao lưu với tên kia một lát."
Tử Thần cười tủm tỉm lôi kéo thi thể con thú đã chết đi, hung hăng trừng mắt nhìn con còn lại.
Con tê giác ba chân sợ tới mức toàn thân phát run, hai mắt rưng rưng, suýt chút nữa quỳ xuống hát chinh phục tổ tông này.
Vốn đang cùng tiểu đồng bọn ăn cỏ ngon lành, tận hưởng cuộc sống, cảm nhận cuộc sống nhân sinh của tê giác, nhưng ai biết đột nhiên bị người khác cướp mất.
Thế giới này còn có thiên lý không hả? Chẳng lẽ không có vương pháp à?
"Hehehe."
Tiêu Trần nhe răng cười với con tê giác bự.
Con tê giác bự sợ hãi chết mẹ, linh lực cường đại của linh thú khiến nó cảm nhận được tên nhóc con này mới là thứ khủng bố nhất.
"Minh Nguyệt, Minh Nguyệt..."
Tiêu Trần nhìn những vết nứt trên người mình, cao giọng hét lên.
Cô bé Lưu Tô Minh Nguyệt không biết từ nơi nào chui ra.
Đầu đầy cỏ dại, trên tay còn ôm vài cây nấm nhỏ xinh.
"Hì hì hi."
Lưu Tô Minh Nguyệt nở một nụ cười ngây ngô, đưa cây nấm lên miệng Tiêu Trần.
"Đại Đế ca ca, đây là nấm nhỏ có linh khí, rất tốt với thân thể đó!"
Tiêu Trần nhìn những cây nấm nhỏ đầy màu sắc với vẻ nghi ngờ trên mặt.
"Thứ này giống như hoa văn của độc xà, em có chắc là ăn được không?"
Lưu Tô Minh Nguyệt vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, vẻ mặt không vui: "Ăn được mà, em có thể cảm nhận được linh khí mạnh mẽ của chúng."
Tiêu Trần nhìn về phía Vô Địch đang ngồi ở bên trái vai của mình: "Vô Địch, ông đã thấy những thứ này chưa?"
Võ Vô Địch lắc đầu, nghiêm túc nói: "Minh Nguyệt tiểu thư là tinh linh của núi, có lẽ cảm nhận của cô ấy không sai đâu."
"Hì hì, cám ơn Vô Địch ca ca." Được Võ Vô Địch đồng tình với mình, Lưu Tô Minh Nguyệt cười ngọt ngào.
Tiêu Trần vẫn còn hơi không dám ăn, con bé này nổi tiếng là nhỏ mơ hồ.
Nếu đây là một loại nấm độc chẳng phải sẽ chết trước sao?
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn thấy Tiêu Trần không chịu ăn, đôi mắt ầng ậng nước.
"Đây là thứ em tìm kiếm rất lâu đó, anh nếm thử một cây đi!"
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Lưu Tô Minh Nguyệt, Tiêu Trần thở dài.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận