Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1604: Lại phát bệnh

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Bởi vì trong chi tiết Thiết Phù Đồ hồi báo, phong cách làm việc của thanh niên kia, khiến Phong Tam Kỳ nhớ tới một người, một người khiến hắn ta nằm mơ cũng sẽ bị giật mình tỉnh lại.
"Mang bà qua đây." Phong Tam Kỳ phất tay.
Rất nhanh binh sĩ mang Đồng Lam có chút chật vật đi tới trước mặt Phong Tam Kỳ.
Bị tiểu tử miệng còn hôi sữa như Tiêu Trần đá một cước, đã lưu lại trong lòng Đồng Lam bóng ma không nhỏ.
"Tam ca." Đồng Lam nhìn Phong Tam Kỳ, cung kính thi lễ.
Phong Tam Kỳ nhìn Đồng Lam, có chút cảm thán năm tháng không buông tha một ai, hồi còn trẻ Đồng Lam cũng là giai nhân tuyệt sắc, nhưng bây giờ đã tuổi già sức yếu rồi.
Phong Tam Kỳ gật đầu, giọng thay đổi ôn hòa nói: "Chuyện của ngươi ta đã biết, người không có việc gì là tốt rồi."
Đồng Lam vừa thấy thái độ của Phong Tam Kỳ thì lập tức giả vờ đáng thương: "Tam ca nhất định phải làm chủ cho ta."
Đồng Lam kể hết chuyện mình gặp phải, thêm mắm thêm muối một phen, nói Tiêu Trần bất kham cực kỳ.
Phong Tam Kỳ nghe mà mặt đầy tức giận, cũng không biết là thực sự, hay là giả bộ.
Chờ Đồng Lam nói xong, Phong Tam Kỳ gật đầu: "Ngươi yên tâm, chờ chuyện chỗ này xong, lão phu nhất định bắt người nọ tới trước mặt ngươi, cho ngươi hết giận."
Lúc này Tiêu Trần đã đi lên tử tinh.
Một đội binh sĩ chặn Tiêu Trần lại, tên cầm đầu hằm hằm nghiêm nghị, quát bảo Tiêu Trần dừng lại.
"Lại tiến lên một bước, giết chết bất luận tội."
"Phụt..." Tiêu Trần suýt nữa thì bật cười.
"Bảo lão già Phong Tam Kỳ kia đi ra gặp tôi." Tiêu Trần phất tay, ý bảo những binh lính kia sang một bên chơi.
Bộ dạng phách lối đó, chắc là người thì đều không quen nhìn.
"Tự tiện xông vào lãnh địa của Thiết Phù Đồ, còn dám bất kính với đại nhân, bắt lại."
Đội binh sĩ kia vọt về phía mấy người Tiêu Trần.
Hai chị em Như Vân Như Vũ cũng không nói gì, trực tiếp rút ra chiến đao chắn trước mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần kéo hai chị em ta phía sau mình, đưa mặt lên cho mấy binh sĩ.
"Đến đến, tùy tiện đánh, không đánh mấy anh là cháu của tôi." Tiêu Trần cười vung loạn đầu lưỡi, nước miếng chảy đầy.
Hai chị em Như Vân Như Vũ đưa tay bịt hai mắt của mình, hiện tại các cô bắt đầu nghĩ đại nhân nhà mình có chút không bình thường.
Những binh lính kia nghệt ra, đời này vẫn là lần đầu tiên gặp phải người đưa mặt tới để mình đánh.
Các binh sĩ cứng rắn "phanh lại", nhìn Tiêu Trần như nhìn kẻ ngu.
Tên cầm đầu suy nghĩ một chút nói: "Xem đầu anh không quá bình thường, lời nói trước đây tôi không truy cứu, nhanh chóng rời đi."
"Con mẹ nó đầu mày mới không bình thường ấy." Tiêu Trần bắt đầu nói tục: "Tao nói lần cuối cùng, bảo tên mõ già Phong Tam Kỳ kia tới đây gặp tao."
"Khẩu xuất cuồng ngôn." Dẫn đầu cười lạnh một tiếng, phất tay: "Bắt lấy."
Hai chị em Như Vân Như Vũ lo lắng nhìn, vừa định tiến lên bảo vệ Tiêu Trần.
Tiêu Trần lại khoát tay nói: "Đợi ở đây, chờ tôi."
Đối mặt với binh sĩ xông lên, Tiêu Trần không hề có ý phản kháng.
Các binh sĩ trói chặt Tiêu Trần, lại nhìn hai chị em Như Vân Như Vũ.
Này khí thế hai chị em trên người tán phát thực sự có chút kinh khủng, động thủ thật, ai chết vào tay ai còn chưa biết.
"Ê ê, mẹ nó đừng nhìn loạn chứ, nhìn nữa móc mắt ra cho giờ." Tiêu Trần giậm chân đe.
Binh sĩ có chút hồ nghi nhìn Tiêu Trần, càng cảm thấy đầu con hàng này có vấn đề.
Cũng bị bắt rồi, mà vẫn có bộ dạng không sợ gì như thế.
"Được rồi, chớ trì hoãn, chúng ta đi thôi, đi gặp đại nhân nhà anh." Tiêu Trần âm dương quái khí nói, hai chữ đại nhân kia kéo rất dài.
Binh sĩ đầu lĩnh kia cười khẩy: "Đại nhân nhà tôi sao có thể để một con chó con mèo tùy tiện gặp được, anh lại nói năng lỗ mãng, đừng trách tôi hành quyết anh ngay tại chỗ."
Con hàng Tiêu Trần này cũng không sợ chết, trực tiếp đưa cổ tới, lại còn không biết xấu hổ dán mặt lên ngực binh lính, bộ dạng như người già giả như bị đụng.
Binh sĩ lại càng hoảng sợ, thế cho nên đều quên né tránh Tiêu Trần đưa mặt lại gần.
"Đến đến, chém đi, không chém anh là cháu của tôi."
Các binh sĩ nhất thời sững sờ tại chỗ, loại tình huống này bọn họ đúng là lần đầu tiên gặp được, thế cho nên binh sĩ đầu lĩnh kia cũng quên đẩy mặt Tiêu Trần ra khỏi ngực mình.
"Chém đi, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, tôi tìm Phong Tam Kỳ là có chuyện thật, nếu như chậm trễ, y theo tính cách của lão già kia, anh biết hậu quả thế nào rồi đó."
Nghe Tiêu Trần vừa nói như vậy, trong lòng binh sĩ có chút nhút nhát, nếu như lời Tiêu Trần nói là sự thật, chậm trễ chuyện của đại nhân, sợ rằng mình không có kết quả tốt.
Thế nhưng Tiêu Trần rất giống tên điên, đưa một tên đầu óc có vấn đề tới trước mặt đại nhân, nếu như chọc giận đại nhân, mình cũng không có kết cục tốt.

Bình Luận

0 Thảo luận