Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1578: Chết thật tùy tiện

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Đại Đế, cô nương này làm sao bây giờ?" Hồng Diệp ôm tiểu công chúa nhà họ Mạc gần đoạn tuyệt sinh cơ.
Tiêu Trần dùng vẻ mặt vô lại tiến đến bên người Tiêu Trần ma tính: "Anh đẹp trai, cái này là bệnh nặng sinh tử, không phải nghi nan tạp chứng, cậu nên có thể cứu!"
Tiêu Trần ma tính đẩy đầu Tiêu Trần kề đến ra, không nhịn được nói: "Cậu biết cô ta không."
"Không biết!" Tiêu Trần lắc đầu.
"Ah." Tiêu Trần ma tính nhắm mắt lại.
"Cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng tháp, tiểu lão đệ, cậu không suy nghĩ một chút à." Tiêu Trần bắt đầu chơi xấu rồi.
Lúc này, tiểu công chúa nhà họ Mạc hồi quang phản chiếu mà mở mắt, sắc mặt đỏ bừng không quá bình thường, tinh thần cũng khá lên.
Nhìn đầu người Kỳ Nha cắm ở cây gậy của Tiêu Trần, tiểu công chúa nhà họ Mạc cười cười với Tiêu Trần, lộ ra hàm răng trắng noãn.
"Cảm ơn." Tiểu công chúa nhà họ Mạc nói, nước mắt chảy xuống.
Đứa trẻ nào ở cái tuổi này mà lại muốn chết, chỉ là có đôi khi không thể không chết mà thôi.
Đỏ bừng trên mặt cô gái nhanh chóng tan đi.
Cô bé lưu luyến nhìn phía xa, vô số ngôi sao phát ra tia sáng rực rỡ ở trong hư không hắc tịch.
Cô ta còn chưa nhìn đủ mỹ lệ của thế giới này.
Tiêu Trần tiến lên, nhìn con ngươi cô bé, đã tan rã rồi.
Nhìn Tiêu Trần cách rất gần, thậm chí cô bé có thể nghe tiếng hít thở của Tiêu Trần, mặt của cô bé hiện lên một tia đỏ ửng.
Tiêu Trần xoa đầu thiếu nữ nói: "Bé con này, có lễ phép, dáng dấp cũng nhu thuận, tiểu gia ta thiếu một tiểu nha hoàn bưng trà rót nước, gấp quần áo, cô có nguyện ý làm không?"
Cảm thụ được nhiệt độ trong lòng bàn tay Tiêu Trần, thân thể thiếu nữ lạnh như băng dâng lên một tia nhiệt độ.
Thiếu nữ cúi đầu, tiếng nhỏ như muỗi, "Nguyện ý."
Thiếu nữ nói xong bất đắc dĩ cười cười, bản thân sắp lại phải chết, có nguyện ý hay không thì có gì khác biệt đâu?
"Anh đẹp trai, mau cứu tiểu nha hoàn của tôi đi, cậu là người tốt, cậu sẽ sống đến chết." Tiêu Trần lẻn đến trước mặt Tiêu Trần ma tính, kết hợp nước mũi nước mắt gào lên.
Tiêu Trần ma tính bất vi sở động.
"Bà nội nhà cậu, cho thể diện mà không cần đúng không, cậu, giao đồ đạc ra đây."
Tiêu Trần ma tính bất vi sở động.
"Lão tử hôn cậu, không phải để cho tôi hôn thật đấy chứ!"
Tiêu Trần bỉu môi, tiến đến bên mặt Tiêu Trần ma tính.
"Sớm muộn gì cũng đánh chết cậu." Tiêu Trần ma tính mở mắt, ghét bỏ chà chà khuôn mặt, bắn ra một tiểu cầu màu đen.
Tiểu cầu ầm ầm tản ra, một đóa hoa sen thất sắc xuất hiện, hoa sen chậm rãi xoay tròn, toả ra từng luồng cảm giác mát mẻ.
"Thất Thải Băng Liên." Con mắt Ma Chủ trừng thật to.
Thần vật trong truyền thuyết có thể cải tử hồi sinh.
Không cần quá nhiều miêu tả, chỉ một câu nói này là có thể thể hiện giá trị của Thất Thải Băng Liên.
Dùng thần vật Thất Thải Băng Liên cứu một người chẳng hề liên quan chút nào, chỉ sợ cũng chỉ có người như Tiêu Trần mới có thể làm được.
Nhìn Thất Thải Băng Liên, ánh mắt tan rã của thiếu nữ đột nhiên có ánh sáng.
"Rầm!"
Thất Thải Băng Liên nổ tung, hóa thành ánh huỳnh quang rớt vào trong cơ thể thiếu nữ.
Một cơn buồn ngủ kéo tới, thiếu nữ chậm rãi nhắm mắt lại.
"Ngủ một giấc thật ngon, dậy thì pha trà cho tôi đi."
Nghe lời này, khóe miệng thiếu nữ hơi nâng lên, bước vào một giấc mơ đẹp.
Tiêu Trần ma tính liếc xéo Tiêu Trần, lại nhắm mắt lại.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Nhìn bộ dạng của Tiêu Trần ma tính, Tiêu Trần lại thò khuôn mặt hèn hạ tới.
"Ầy, anh đẹp chai, lần này cậu tới Đại Diệt tinh không là muốn làm gì?"
Tiêu Trần cũng không cho rằng một cái bảo tàng Thần Vương, là có thể hấp dẫn con hàng này qua đây.
Mặc dù có thêm một Vận Mệnh Thiên Quốc gần hiện thế, sợ rằng cũng sẽ không khiến người kia chuyên môn chạy đến nơi này.
"Cậu đoán." Tiêu Trần ma tính nhắm mắt lại trả lời một câu.
"Khà khà." Tiêu Trần cười xấu hổ: "Cậu còn học được tính hài hước à!"
Lúc này Tiêu Trần ma tính đột nhiên mở mắt, đồng tử đen ngòm nhìn phía hư không cực xa.
"Có gì thế?" Tiêu Trần tò mò theo nhìn lại, nhưng lại chẳng phát hiện được tí gì.
Tiêu Trần ma tính đứng lên, đoạt lấy Tiêu Mỹ Lệ bị Tiêu Trần kẹp dưới nách.
Tiêu Mỹ Lệ cảm động suýt chút nữa thì bật khóc, cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo.
Tiêu Mỹ Lệ ôm cổ Tiêu Trần ma tính, nói thế nào cũng không chịu buông ra.
"Cậu làm gì thế?" Tiêu Trần trợn trắng mắt.
"Tình nhân cũ của cậu." Tiêu Trần ma tính nhếch miệng theo kiểu ngoài cười nhưng trong không cười.
"Cái quỷ gì thế?" Tiêu Trần nghệt mặt ra.
Tiêu Trần ma tính lười nhiều lời, phất tay, thiếu nữ Ma Chủ ôm trong lòng lở lửng đến trong lòng Tiêu Trần.
Sau đó Tiêu Trần ma tính vỗ tay một cái, trên người Tiêu Trần xuất hiện một cái lồng màu đne.
"Định mệnh, cậu đang muốn vứt bỏ tôi sao." Tiêu Trần hoảng sợ.

Bình Luận

0 Thảo luận