"Không nên hỏi nhiều, không nên nói nhiều!" Phương Phỉ chủ nhân nhìn thấy có người muốn đặt câu hỏi, trực tiếp mở miệng gạt bỏ đi suy nghĩ trong đầu mọi người.
Lúc này trên bầu trời vang lên một âm thanh trong trẻo mang theo một tia lười biếng, "Lam Nhược Tuyết, cô tới."
Mọi người đánh mắt nhìn đi, chỉ thấy một tiểu cô nương dáng dấp mập mạp, đang có chút không biết làm sao nhìn Phương Phỉ chủ nhân.
Mọi người biết, tiểu cô nương tên là Lam Nhược Tuyết này là thứ mười trong bảng Thiên Cơ.
"Đi thôi, Nhạc Lăng Các là tông môn rất tốt!" Phương Phỉ chủ nhân nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu cô nương hít sâu một hơi, có chút khẩn trương bước lên đài Đăng Tiên.
Tiểu cô nương quay đầu nhìn mọi người, Phương Phỉ chủ nhân cười phất phất tay, để cho nàng yên tâm.
Tiểu cô nương gật đầu, lúc này mới một đường chạy như điên, rất nhanh biến mất ở phần cuối của bậc thang kim sắc.
Tiếp đó là người thứ chín, người thứ tám, đều được đón đi.
Còn như tên của những tông môn này, một trong số đó Tiêu Trần lại biết, thế cũng tính là khá lớn rồi.
Những hài tử thiên tư trác tuyệt này vào tông môn lớn như vậy, thêm chút thời gian sẽ là nhất phi trùng thiên, nếu như vận khí và tâm tính đều tốt, tương lai của bọn họ sẽ không thể đo lường.
"Trương Đại Lực, cái tên quái gì." Một giọng nói cà nhỗng vang lên ở trên bầu trời.
"Phụt-" Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Làm sao giọng nói này lại quen thuộc như vậy chứ, Kiếm Chủ, tuyệt đối là người này.
"Làm sao hàng này lại tới đây, không phải là đi cái gì đó bàn cờ Hỗn Độn sao, lẽ nào mọi chuyện đã giải quyết rồi?"
"Tiểu tiểu huynh đệ, tôi đi nha." Trương Đại Lực có chút khẩn trương đi tới bên cạnh Tiêu Trần, cũng không biết học lễ nghi từ nơi nào, không được tự nhiên bái một cái về phía Tiêu Trần thật sâu.
"Nhanh lên một chút, ông đây dẫn mi đi cho biết nơi phồn hoa." Giọng Kiếm Chủ không đáng tin cậy vang lên lần nữa.
"Thúc dục cái con mẹ ông í." Tiêu Trần hung hăng giơ ngón giữa lên bầu trời.
"Đậu má, ai vậy, lớn lối như vậy." Tiếp đó một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trần.
Một thân trường sam rách nát, khiêng trên vai thanh kiếm đầy lỗ hổng, mang theo hồ lô rượu bị mẻ, không phải Kiếm Chủ thì có thể là ai.
Thấy Tiêu Trần, Kiếm Chủ cũng lại càng hoảng sợ, "Làm làm làm sao cậu lại ở nơi này?"
"Mắc mớ gì tới ông." Tiêu Trần liếc mắt.
Mí mắt Kiếm Chủ nhảy loạn, mấy năm không gặp, làm sao cháu trai này vẫn là dáng vẻ đáng ăn đòn như thế.
"Ngược lại tôi muốn hỏi ông, làm sao ông lại chạy tới đây? Cái gì đó chó má bàn cờ Hỗn Độn đã giải quyết rồi?" Tiêu Trần hỏi.
Kiếm Chủ nghe nói, đột nhiên nghiêm nghị, trịnh trọng gật đầu: "Giải quyết rồi."
Tiếp đó lại khôi phục dáng vẻ cợt nhả, "Tôi đây không phải quá rảnh rỗi buồn chán sao, muốn nhận một tên học trò, không tìm được ai thích hợp, nghe người ta nói nơi đây sinh ra thiên tài, cho nên qua nhìn một cái."
Tiêu Trần liếc mắt: "Nhóc đáng yêu nhà tôi đâu?"
Tiêu Trần muốn biết bây giờ thần côn đi đâu rồi.
Kiếm Chủ bất đắc dĩ nói: "Hắn là nhân vật như vậy, làm sao tôi có thể biết?"
"Cũng đúng." Tiêu Trần gật đầu, Tiêu Trần thần tính muốn đi đâu, không ai có thể suy tính ra được, bởi vì hàng này kèm theo thuộc tính che đậy thiên cơ.
Tiêu Trần vỗ vỗ bả vai Trương Đại Lực, nói sự tích này cho Kiếm Chủ nghe một lần.
Kiếm Chủ hàng này dáng vẻ như tìm được tri âm tri kỷ, lôi kéo tay Trương Đại Lực thật chặt, nước mũi nước mắt giàn giụa.
Kiếm Chủ thầm mến Cương Chủ vô số năm, yêu mà không được, Trương Đại Lực tốt hơn tình huống của ông ta một chút, ít ra người ta còn đã kết hôn rồi.
Trương Đại Lực lúng túng nhìn Tiêu Trần, cả mắt đều là 'người này thực sự không thành vấn đề sao'?
"Ông cũng lấy được hàng rồi, mau dẫn người cút!" Tiêu Trần thực sự không chịu nổi hàng này.
"Người như cậu làm sao hiểu ngọt ngào của tình yêu." Kiếm Chủ trào phúng một câu, lôi kéo Trương Đại Lực biến mất ở trước mặt mọi người.
Kiếm Chủ vừa đi, cuối cùng tâm can Phương Phỉ chủ nhân bị treo lên cũng được để xuống, uy áp trên người Kiếm Chủ như có như không, thậm chí còn phải cường liệt hơn so với đại lão gia.
"Cháu trai này là chuyện gì?" Tiêu Trần nhìn Phương Phỉ chủ nhân hỏi.
Phương Phỉ chủ nhân lắc đầu: "Ai tới đón người, quyền quyết định ở trong tay đại lão gia, tôi không có quyền tham dự vào."
Tiếp đó Phương Phỉ chủ nhân tò mò hỏi: "Tiểu tử kia cậu biết ông ta?"
Tiêu Trần gật đầu: "Có quen, mẹ nó một người không đáng tin cậy."
"Ông ta là cảnh giới gì, tại sao lại có uy áp kinh khủng như vậy?" Phương Phỉ chủ nhân tiếp tục hỏi.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút nói: "Y theo thực lực mà nói, ông ta trên ngụy Đế, nhưng ông ta là dư nghiệt tiền triều, cảnh giới, không quá dễ nói rõ."
"Dư nghiệt tiền triều?" Phương Phỉ chủ nhân nghe mà sửng sốt một chút.
PS: 3 3 chương tiếp theo bị lỗi số thứ tự chương, nhưng nội dung liền mạch
"Cao thủ đỉnh cấp thời kì khác còn sống sót, hơn nữa không bị Đại Đạo quét sạch." Tiêu Trần nhẫn nhịn tính tình giải thích, những thứ lung tung này không bị Đại Đạo quét sạch, chắc là bởi vì bàn cờ Hỗn Độn.
Phương Phỉ chủ nhân nghe mà tâm thần kịch chấn, còn muốn hỏi thêm một chút, nhưng nhìn gương mặt Tiêu Trần sốt ruột, rất thức thời ngậm miệng lại.
Rất nhanh tên thứ sáu được đón đi, tiếp đó là đến phiên lão ma Huyết Y.
Công tử ca mặc đỏ thẫm, nhìn tân nương bên người bị định trụ, gỡ xuống một khối ngọc bội bên hông nhét vào trong tay tân nương.
"Hữu duyên gặp lại." Công tử ca nói xong cũng không quay đầu lại, bước lên đài Đăng Tiên.
"Người này tất thành đại khí." Tiêu Trần rất ít khi có đánh giá cao đối với một người như vậy.
Phương Phỉ chủ nhân cũng gật đầu theo, "Cho dù là tâm tính hay là thiên phú cũng không thể xoi mói."
Tiếp theo là người thứ tư, người thứ ba lần lượt được đón đi.
Nhưng hạng nhì Nam Cung Thiêm Hương cũng không có hình bóng, bởi vì cô nương kia bị Tiêu Trần ném tới đại tuyết sơn.
Phương Phỉ chủ nhân cười khổ, "Xem ra Nam Cung Thiêm Hương chỉ có thể chờ đợi lần sau."
Tiêu Trần cười cười không nói thêm gì, kế tiếp là đến phiên mình rồi, nhưng trên bầu trời cũng không vang lên âm thanh nào.
Đương nhiên Tiêu Trần không sao cả.
Nhìn mấy người Lưu Thiên Tứ một lượt, Tiêu Trần phất phất tay, bài trừ cấm chế trên người bọn họ.
Mấy người khôi phục tự do, nhìn đài Đăng Tiên giống như thần tích, tất cả đều há to miệng.
Mặc dù có phu nhân đã từng nói một ít chuyện về đài Đăng Tiên, nhưng chuyện này hư vô mờ mịt, đột nhiên chân thực hiện ra trước mắt mình, vẫn còn có chút há hốc mồm.
Nhìn hán Lưu Thiên Tứ tử ngoại hiệu vô địch Trung Châu, Tiêu Trần cười hỏi: "Chúng ta là người trong tu hành, có nghĩa đây là một duyên phận, nếu anh đã đồng hành cùng tôi lâu như vậy, hôm nay tôi sẽ tặng anh một phần cơ duyên, nguyện ý tu hành không?"
Lưu Thiên Tứ sững sờ tại chỗ, phu nhân bên cạnh hung hăng bấm thịt bên hông hắn ta, mới làm cho hắn ta phục hồi tinh thần lại.
"Tiểu huynh đệ, tu hành cậu nói, là thần tiên sao, cái loại biết bay ấy." Khuôn mặt Lưu Thiên Tứ đầy hâm mộ.
Tiêu Trần gật đầu: "Có thể bay thì là thật, thần tiên thì không phải."
"Tôi muốn là tu hành, có phải sẽ phải rời khỏi nơi này hay không?" Lưu Thiên Tứ hỏi.
Tiêu Trần gật đầu: "Linh khí trong thế giới này không ủng hộ tu hành, chắc chắn sẽ phải rời đi."
Nghe được lời của Tiêu Trần, Lưu Thiên Tứ cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, hỏi: "Nếu tôi đi cùng tiểu huynh đệ, sau này có thể trở về được không?"
Tiêu Trần gật đầu: "Được, nhưng thời gian có thể rất lâu, một trăm năm, một ngàn năm thậm chí một vạn năm."
Chỉ có người ở trên cảnh giới Yên Diệt mới có thể bước đi trong hư không, người bình thường không có căn cơ muốn đi tới cảnh giới Yên Diệt, cho dù tư chất có tốt đến đâu, trừ phi là đạo thể như Lạc Dương, bằng không thì thời gian đều tính bằng hàng ngàn năm. Đương nhiên, nếu có một cơ hội lớn trời ban, đó là một vấn đề khác.
Lưu Thiên Tứ mỉm cười, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, như thể buông bỏ được một thứ gì đó.
Lưu Thiên Tứ ôm quyền nói với Tiêu Trần: "Tâm ý của tiểu huynh đệ tại hạ đã nhận được. Tôi vẫn còn mẹ già ở nhà. Lão ca tôi thực sự không thể đành lòng cứ rời đi như thế."
"Anh phải suy nghĩ rõ ràng." Tiêu Trần tiếp tục như một kẻ biến thái dụ dỗ một cô gái nhỏ: "Chỉ cần bước chân vào con đường tu hành, với thiên phú của anh, tiến vào Thần Đạo tam cảnh là chuyện ván đã đóng thuyền. Chỉ cần vào Thần Đạo tam cảnh, tuổi thọ của anh có thể tính bằng đơn vị vạn."
Lưu Thiên Tứ kiên quyết lắc đầu, hắn ta nghe không hiểu cái gì là Thần Đạo tam cảnh, nhưng hắn ta biết ở nhà còn có mẹ già đang chờ mình, như vậy là đủ rồi.
Tiêu Trần nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, lại nhìn về phía phu nhân: "Còn cô, cô lựa chọn như thế nào?"
Trên khuôn mặt của phu nhân hiện lên một tia giãy giụa, nhìn về phía Lưu Thiên Tứ.
Hai người quen biết hơn mười năm, thật ra từ lâu họ đã tin rằng đối phương chính là nửa kia của mình, nhưng bởi vì tính cách nên không xuyên thủng lớp giấy cuối cùng thôi.
Trên mặt Lưu Thiên Tứ hiện lên một nụ cười: "Nhìn tôi làm gì chớ, cơ hội tốt như vậy, cô phải nắm chặt lấy, nếu như sau này cô trở thành thần tiên, tôi, Lưu Thiên Tứ, cũng nở mày nở mặt, đúng không?"
Lưu Thiên Tứ chân thành nói những lời này, buông tay cũng là một loại tình yêu.
Phu nhân hung hăng giật giật lỗ tai Lưu Thiên Tứ, vui vẻ nở nụ cười, nói với Tiêu Trần: "Thiếp cũng không đi được rồi, kẻo tên khốn kiếp này lại ở đây một mình hái hoa ngắt cỏ."
"Cô cái bà cô này, hồ đồ quá!" Lưu Thiên Tứ tức giận nhảy dựng lên, nhưng lại bị phu nhân tát xuống.
"Được." Tiêu Trần đột nhiên vỗ tay.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận