Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1209: Đại trượng phu (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Mẹ, đưa cho con đi!" Tiêu Trần bất đắc dĩ nhận Độc Cô Tuyết ôm vào trong lòng.
Nhóc này lập tức ngừng khóc.
"Phù phù" Còn nhổ nước miếng thật mạnh vào Tiêu Trần.
"Đã biết, đã biết, sau này có ăn cớt cũng mang cô theo."
Tiêu Trần lau nước miếng cho Độc Cô Tuyết, nói với Quỷ Cốc Tử: "Ngài mang theo bọn họ tùy tiện tìm một chỗ ở gần đây đi, phòng thì tự mà lập, hiện tại tôi không rảnh quản các người."
Lão đầu cười híp mắt gật đầu: "Công tử yên tâm, tự nhiên lão hủ sẽ làm thỏa đáng mọi chuyện giúp ngài."
"Tiểu Trần, có khách à, mẹ đi nấu cơm." Mẹ Tiêu Trần thấy một đám quỷ tu, nên nói với Tiêu Trần rằng.
"Đừng để ý tới bọn họ." Tiêu Trần lắc đầu, dẫn Hắc Phong đi tới một bãi đất trống cách đó không xa.
Hắc Phong cũng không dài dòng, bắt đầu dùng Minh Đạo Thạch bày binh bố trận.
"Phải cần bao lâu?" Tiêu Trần biết, triệu hoán loại sinh linh có cấp bậc này, thì nhất định thời gian bày trận sẽ hơi lâu.
Hắc Phong bước lên mảnh đất, gật đầu, "Thế giới này thực ra đã đủ cứng rắn, không cần lo lắng việc nó không chịu nổi chó mập, lúc này ngày mai là có thể gọi được."
Tiêu Trần gật đầu quay lại trong sân, đột nhiên muốn đi thăm Ngục Long.
Tiểu Bàn Long đi theo phía sau mông Tiêu Trần, ngậm ngón tay mà gương mặt hiếu kỳ.
Tiêu Trần sờ sờ đầu nhóc này.
Tiêu Trần nhớ kỹ trước đây nhóc con này từng đi vào Hư Không cùng Ngục Long tìm kiếm hắc liên, hẳn là bé có quan hệ tốt với Ngục Long.
Tiêu Trần vươn tay: "Muốn đi thăm Ngục Long tỷ tỷ với tôi không?"
Nhóc mập gật đầu, kéo ngón út của Tiêu Trần.
Đi tới đỉnh Thánh Sơn, bóng dáng hư ảo của Ngục Long đã xuất hiện.
Nhóc mập vừa nhìn thấy Ngục Long đã lạch bạch chạy tới.
"Mẹ ơi, mẹ ơi "
Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu, xưng hô này là chuyện gì thế?
Ngục Long vẫn lãnh đạm như vậy, bên người xuất hiện hỏa hoàn màu đen ngăn nhóc mập tách ra.
"Hu hu"
Nhóc mập không hiểu vì sao Ngục Long làm như vậy, oan ức ngậm ngón tay.
"Bỏ cái tay trong miệng ra." Ngục Long nhìn nhíu chặt mày.
"Ah!"
Nhóc mập sợ đến mức giật bàn tay trong miệng ra, kéo theo một dòng nước bọt trong suốt.
Tiêu Trần nhìn nhóc con mập mạp oan ức mà cười.
"Đại đế, có chuyện gì." Ngục Long nhìn Tiêu Trần hỏi.
Hai người ở chung nhiều năm như vậy, suy nghĩ của Tiêu Trần, Ngục Long liếc mắt nhìn là biết, đoán cũng không cần đoán.
Tiêu Trần cười cười: "Cũng không tính là chuyện phiền lòng, chỉ là có chút bực bội."
Mày đẹp của Ngục Long hơi nhíu lại, Tiêu Trần biết đây là điềm báo Ngục Long sắp tức giận.
Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, Ngục Long luôn không muốn thấy Tiêu Trần chịu một chút uất ức nào.
Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu, đưa Độc Cô Tuyết đang cầm trong tay ra, hỏi.
"Tiểu tử kia, có muốn ôm một cái hay không."
Ngục Long hiếu kỳ nhìn Độc Cô Tuyết, hỏi: "Cô ta là ai?"
"Vô Địch á, thời điểm chuyển kiếp xảy ra chút vấn đề, cho nên biến thành nữ giới." Tiêu Trần bất đắc dĩ nói.
Ngục Long có hơi hứng thú, đưa tay ra muốn ôm Độc Cô Tuyết.
Độc Cô Tuyết há mồm ra đã muốn khóc.
"Này?"
Ngục Long thấy Độc Cô Tuyết muốn khóc, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Độc Cô Tuyết bị dọa đến toàn thân run lên, lập tức ngậm miệng lại.
"Mụ la sát" này lại không có chút cảm tình nào.
Hắc Phong và Võ Vô Địch chẳng sợ ai, duy chỉ sợ đúng Ngục Long.
Ngục Long cũng sẽ không nuông chiều ai, thấy ngứa mắt liền làm thịt mi.
Hai người bọn họ ở trước mặt Ngục Long là em bé ngoan ngoãn.
Ngục Long tò mò nhéo nhéo mặt của Độc Cô Tuyết, lại lắc lắc cái răng sữa của nó, nhìn tiểu tử này mập mạp trắng trẻo, Ngục Long hiếm thấy mà nở nụ cười.
Độc Cô Tuyết sợ đến muốn khóc cũng không dám khóc, nín đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Hình như là mệnh cách của Thánh phượng hoàng." Ngục Long có chút kinh ngạc, nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu Độc Cô Tuyết.
Một con hỏa phượng hoàng nho nhỏ vọt ra, xoay quanh ở bên cạnh Độc Cô Tuyết.
"Rất lợi hại?" Tiêu Trần hiếu kỳ, rất ít thấy dáng vẻ Ngục Long kinh ngạc.
Ngục Long gật đầu: "Mệnh cách với ánh sáng mà nói đã rất lợi hại, coi như người thường có mệnh cách này cũng chắc chắn là mẫu nghi thiên hạ."
Tiêu Trần phụt một tiếng liền bật cười, đây là mệnh làm hoàng hậu nè!
"Ôi ôi, về sau phát đạt cũng đừng quên huynh đệ nhá!" Tiêu Trần vui tươi hớn hở phe phẩy cái chân bé bé của Độc Cô Tuyết.
Độc Cô Tuyết thực sự muốn chết luôn, "Ai mẹ nó muốn mẫu nghi thiên hạ, ai mẹ nó lập gia đình?"
"Đúng rồi huyết mạch của nhóc mập này xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Trần lại nhớ tới một chuyện, vẫy vẫy tay với Tiểu Bàn Long.
Nhóc mập oan ức hu hu tựa bên người Tiêu Trần, ngơ ngác nhìn Ngục Long.
"Cô ấy có huyết mạch của thần long hỗn độn, nếu như có thể hoàn toàn thức tỉnh, sợ rằng thực lực của nàng sẽ nhanh chóng tăng lên cảnh giới ngụy Đế."
Ngục Long suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: "Nhưng mà rất khó, nếu như có thời gian thì có thể mang cô ấy đi Long Mộ, có lẽ nơi đó sẽ có một vài biện pháp."

Bình Luận

0 Thảo luận