"Có thể cho tôi ba phần khí vận hay không." Lời kia vừa thốt ra, Tiêu Trần cảm giác mình giống như một tên vô liêm sỉ.
"Ồ!" Nguyệt Hoàng kinh ngạc che miệng, ngọn lửa trên người cũng bởi vì quá mức kinh ngạc mà tản đi.
Bóng dáng Nguyệt Hoàng hiện ra ở trước mặt hai người, một thân váy dài màu trắng mộc mạc, khuôn mặt tinh xảo nhưng đẹp đẽ khiến cho một loại cảm giác rất thoải mái.
Mặt của Nguyệt Hoàng có chút hồng, không biết là sợ hay là xấu hổ.
Thấy Tiêu Trần và Bàn Cổ Tà Tướng đều đang nhìn mình, Nguyệt Hoàng đỏ mặt, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, để các người cười chê rồi."
Tiêu Trần phất tay, "Cô nương dáng dấp đẹp như vậy, có gì phải cười."
Được Tiêu Trần khen một cái, Nguyệt Hoàng vui vẻ nhếch miệng lên cười, lấy can đảm ngẩng đầu, nhìn Tiêu Trần nói: "Cái kia... Cái kia, có thể đổi một yêu cầu hay không."
Nguyệt Hoàng nói rồi luống cuống tay chân lấy ra một đống đồ lớn, "Đây là đá Thiên La, đây là lông Thiên Hoàng, đây là Bách Thảo Sương, nếu cậu không ghét bỏ thì mang đi đi!"
Nguyệt Hoàng làm bộ đáng thương nhìn Tiêu Trần.
Được cô nương làm bộ đáng thương nhìn như thế, Tiêu Trần da đầu tê dại một hồi.
"Không... không đủ sao, chỗ tôi còn có." Thấy Tiêu Trần không nói lời nào, Nguyệt Hoàng cho là Tiêu Trần không thích đồ của mình, lại luống cuống tay chân lấy ra một đống đồ lớn khác.
Bởi vì lấy ra nhiều thứ chất đầy đỉnh núi, Nguyệt Hoàng không cẩn thận bị đồ của mình làm vấp ngã xuống đất.
Dường như tủi thân vô cùng, Nguyệt Hoàng trực tiếp khóc lên, "Xin lỗi, tôi chính là tay chân vụng về như thế."
Nhìn Nguyệt Hoàng lê hoa đái vũ, trong lòng Tiêu Trần tràn đầy vẻ có tội.
"Ôi, có thể tồn tại đến nay cũng là một kỳ tích." Bàn Cổ Tà Tướng nhịn không được cảm thán một câu.
Bàn Cổ Tà Tướng chính là cắn nuốt ý chí Địa Cầu để có thể thay thế được, hắn ta rất rõ nếu như ý chí tinh thần không ngang ngược mạnh mẽ một chút, thì sẽ rất nguy hiểm.
Tiểu cô nương trước mắt này, vừa xấu hổ vừa dịu dàng, còn tay chân vụng về, có thể tồn tại đến bây giờ, không thể không nói là một kỳ tích.
"Ngậm miệng của ông lại coi." Tiêu Trần liếc mắt Bàn Cổ Tà Tướng, đi tới đỡ Nguyệt Hoàng dậy.
"Được rồi không khóc, không khóc." Tiêu Trần cẩn thận giúp Nguyệt Hoàng lau sạch nước mắt, nhẹ giọng an ủi.
"Xin lỗi." Vẻ mặt Nguyệt Hoàng tự trách, giống như mình đã làm chuyện lầm lỗi lắm vậy.
"Lời này tôi nên nói." Tiêu Trần bất đắc dĩ thở dài.
"Đồ của cô tôi không muốn, thế nhưng ba phần khí vận tôi nhất định phải có, đương nhiên tôi sẽ bồi thường cho cô." Tiêu Trần suy nghĩ một chút, vẫn là kiên trì lặp lại yêu cầu của mình.
Nguyệt Hoàng làm bộ đáng thương nhìn Tiêu Trần, nhỏ giọng nói: "Thế nhưng cậu sẽ dính vào nhân quả."
Cô nương này có điểm lương thiện hơi quá.
Tiêu Trần lắc đầu: "Đừng lo, cô chỉ cần gật đầu là được."
Nguyệt Hoàng gãi đầu, bẻ đầu ngón tay bắt đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, "Bà ngoại nói khí vận quá lớn, tốt nhất tiêu giảm một ít, mười phần khí vận, giảm đi ba phần còn có chín phần."
Nguyệt Hoàng mở mắt to vô tội, nhìn Tiêu Trần, chăm chú hỏi: "Tôi cho cậu một ít khí vận, cậu thực sự không thành vấn đề sao?"
Tiêu Trần gật đầu, "Yên tâm đi, nhân quả tôi sẽ một mình gánh chịu."
"Thế nhưng bà ngoại nói, tu sĩ sợ nhất chính là nhân quả dính vào người." Nguyệt Hoàng vẫn còn có chút lo lắng.
Tiêu Trần ít có kiên trì tốt, "Yên tâm, tôi là Đại Đế, Thôn Thiên Đại Đế, tôi không sợ nhân quả."
"Thôn Thiên Đại Đế." Mắt Nguyệt Hoàng đột nhiên đầy những ngôi sao, "Anh... anh... anh chính là người kia, Thôn Thiên Đại Đế vô địch tinh không."
Tiếng tăm của Tiêu Trần truyền rất xa, có cùng đạo lý như với quỷ mị, nhiều người nghe qua, ít người đã gặp.
Tiêu Trần làm dáng sửa lại tóc một chút, "Không sai, tôi chính là Thôn Thiên Đại Đế."
Nguyệt Hoàng vui vẻ ôm hai chân, ngồi dưới đất, bộ dạng bảo bảo hiếu kỳ hỏi: "Nghe nói Thôn Thiên Đại Đế cái gì cũng ăn, một ngôi sao rắc một cái là có thể nuốt trọn, là thật sao?"
Tiêu Trần ôm cái trán, danh tiếng Thôn Thiên Đại Đế của mình thật sự là quá oan uổng, tất cả đều do thùng cơm kia hết.
Tiêu Trần nhìn những ngôi sao nhỏ trong mắt Nguyệt Hoàng, nhỏ giọng nói: "Thật ra không phải là tôi cái gì cũng ăn, ví dụ như cứt."
Nguyệt Hoàng kinh ngạc che cái miệng nhỏ nhắn, cảm thấy Thôn thiên Đại Đế thật là thú vị.
Nguyệt Hoàng vui vẻ hỏi: "Nghe nói Thôn thiên Đại Đế thân cao sáu trượng mặt mũi hung dữ rất ngang ngược, dáng vẻ anh không giống như trong truyền thuyết, lẽ nào anh vốn ẩn núp diện mạo?"
"Phụt..." Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một búng máu, "Đây là tên cháu trai nào truyền đi."
"Này đều là lời đồn, tôi chính là thiếu niên lang đẹp trai phong độ." Tiêu Trần nhịn không được giải thích một chút.
"Ừm." Nguyệt Hoàng hăng hái gật đầu, "Tôi đã nói rồi, Đại Đế lợi hại như vậy, nhất định là một người đẹp mắt."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận