Bởi vì số lượng của Thanh Phong Thần Nhai quá ít, cộng thêm hầu như tất cả thành viên đều là cô gái nên Thanh Y đặt đội thân vệ của Tiêu Trần nhân tính ở Địa Cầu.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Hắc Phong được Độc Cô Tuyết ôm gào to chen tới sát biên giới.
Từ Kiến Quân một thân phong trần, mắt đầy tơ máu giương cằm lên, tỏ ý Hắc Phong chú ý tới nơi xa.
"Anh là đậu hũ thúi hình người đấy à? Có thể chú ý tới bản thân chút được không?" Hắc Phong ghét bỏ dùng chân che mũi, nhìn về phía mà Từ Kiến Quân chỉ.
Trong hư không bên ngoài đại trận, là số lượng lớn chiến thuyền rậm rạp chằng chịt tập kết.
Loại chiến thuyền ấy là vật chỉ có ở giới tu hành, bình thường hay dùng để tập kích bất ngờ với khoảng cách dài.
Đương nhiên nếu như khoảng cách quá x, cái thứ này cũng không kiên trì nổi, với kiểu đại chiến hiện tại, hoàn toàn không có khả năng dùng loại chiến thuyền này đi vận chuyển binh.
"Ước đoán là, số lượng hơn vạn!" Từ Kiến Quân nói ra con số ấy, trực tiếp làm cho mọi người sợ nhảy dựng.
Một con thuyền đó thôi cũng đã lớn bằng nửa mặt trăng rồi, hiện giờ thoáng cái đã có hơn vạn chiến thuyền phần phật tiếp cận, có thể không dọa người sao?
"Anh đi đàm phán chưa?" Hắc Phong cau mày hỏi.
Từ Kiến Quân gật đầu: "Không có trả lời, hơn nữa tất cả chiến thuyền đều có không khí trầm lặng, hoàn toàn không cảm ứng được sinh mệnh."
"Dị vực!" Lúc này, Cương Chủ luôn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng.
"Cái gì?" Từ Kiến Quân tưởng rằng mình nghe lầm.
"Trên những chiến thuyền ấy, có sương mù màu đen chỉ có riêng ở dị vực, rất nhạt."
Mắt Cương Chủ biến thành màu xám trắng, trong con mắt có lượng lớn phù văn chớp lóe.
Kiếm Chủ nhìn mà thần sắc căng thẳng, thời gian gã chung đụng với Cương Chủ là lâu nhất, hiểu được trình độ nhạy cảm của cô ta đối với khí tức không thua gì kích thích với máu tươi.
"Cẩn thận một chút." Kiếm Chủ rút ra kiếm sắt rỉ sau lưng, sẵn sàng đón quân địch.
Từ Kiến Quân không hiểu ra sao, không rõ người phụ nữ xinh đẹp trước mắt sao lại thấy được những chiến thuyền có liên quan tới dị vực.
"Bọn họ vừa mới đi qua dị vực." Câu nói đầu tiên của Hắc Phong đã khiến Từ Kiến Quân xù lông lên.
"Đề phòng, đề phòng, toàn quân đề phòng." Từ Kiến Quân rống to, đội bảo vệ giật mình vội vã bày trận, vận sức chờ phát động.
"Đại nhân, thuộc hạ có việc bẩm báo." Lúc này có một tướng lĩnh của đội bảo vệ dẫn vài người đi tới bên cạnh Từ Kiến Quân.
"Nói." Từ Kiến Quân cũng không quay đầu lại, nhìn chăm chăm vào những chiến thuyền không có khí tức trong hư không.
Tướng lĩnh quay đầu, gật đầu với mấy ông lão râu tóc bạc phơ phía sau.
Cơ cấu của đội bảo vệ khá thú vị, ngoại trừ mấy tên chưa trưởng thành trên Địa Cầu ra, đa số còn lại đều là người già yếu tới từ đại thế giới khác.
Đội bảo vệ ở đây, chỉ sợ cũng chỉ có Thanh Phong Thần Nhai có được sức chiến đấu rất mạnh.
Những ông lão ấy không thể lên chiến trường một cách trực tiếp, chỉ có thể làm một số công tác tuần tra hộ vệ.
Bởi vì có đại trận tồn tại nên thật ra nhiệm vụ tuần tra hộ vệ khá là dễ dàng, cũng không cần phải ra trận chém giết.
Thật ra những ông lão ấy có thể ở trong đại thế giới của mình, không cần pahri tới đây.
Nhưng bọn họ mang theo bầu nhiệt huyết không thua gì người trẻ tuổi và bước ra khỏi hoàn cảnh an toàn, chỉ riêng điểm này thôi, là bọn họ đã có thể giành được chiếm được sự tôn kính của tất cả mọi người.
"Đại nhân." Một ông lão hành lễ xong cũng không dài dòng, chỉ vào một con thuyền khá cao trong số những chiến thuyền ấy.
"Tôi đã từng nhìn thấy chiếc thuyền đó."
Lời nói của ông lão thành công đưa tới hứng thú của mọi người.
Từ Kiến Quân quay đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Từng nhìn thấy?"
Ông lão gật đầu, có chút tự giễu nói: "Mấy lão bất tử chúng tôi, bổn sự khác thì không có, chỉ có mỗi cái sống lâu."
"Thấy năm chiếc thuyền có khắc hình ảnh hoa đào tam sinh trên thân thuyền không? Đó là chiến thuyền của một gia tộc lánh đời, tôi đã gặp qua nó khi từng theo sư phụ tôi du lịch trong hư không."
"Gia tộc lánh đời." Từ Kiến Quân nhíu mày.
Đối với gia tộc lánh đời, trước giờ anh ta đều không có thiện cảm gì.
Trận đại chiến lần này gần như chẳng có gia tộc lánh đời nào đứng ra.
"Ông xác định chứ?" Từ Kiến Quân có chút nghi ngờ.
"Xác định." Ông lão gật đầu với vẻ mặt trịnh tọng.
"Trước đây tuổi còn nhỏ, cảm giác áp bách mà mấy chiếc chiến thuyền ấy tạo ra cho tôi, đời này đều khó có thể quên được."
Từ Kiến Quân gật đầu, nhìn về phía mấy ông lão khác.
"Đó là chiến thuyền của gia tộc Thương Long."
"Đó là chiến thuyền của gia tộc Phong Nguyệt."
Mấy ông lão chỉ ra mấy chiếc chiến thuyền trong đội hai mươi mấy chiếc, vậy mà tất cả đều là chiến thuyền của gia tộc lánh đời.
"Cái lũ này, im lặng làm rùa đen rụt đầu không được hay sao, giờ tới lúc mấu chốt rồi còn chạy ra ngoài làm cái gì?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận