Sau đó, toàn bộ mặt đất của quảng trường, đều bắt đầu chấn động kịch liệt.
Một trận đồ cực lớn từ từ xuất hiện, bao chùm tất cả quảng trường, phù văn bên trong trận đồ bắt đầu cháy lên dữ dội, hình thành một bức họa tráng lệ.
Đại trưởng lão nhẹ nhàng mở hai tay ra, Liên Thương Sinh thế mà lại từ từ bay đến bây trong trận đồ.
"Dừng tay."
Lúc này một giong nói nam nhân cực kỳ cấp thiết vang lên, sau đó là một thân hình trực tiếp nhảy bổ vào bên trong trận đồ.
Thế nhưng, Liên Thương Sinh đã đến bên trong trung tâm trận đồ, giờ khắc này lại phát sinh một sự biến hóa khôn lường.
Thân đao sáng như tuyết, biến trở thành màu đen với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, từng vết màu đen như tơ nhện thô bạo đến cực điểm, điên cuồng hiện lên trên thân đao.
Vốn dĩ đất trời được ánh lửa chiếu sáng, nhưng dưới sự che lấp của sắc đen này, bắt đầu trở nên ảm đạm.
Một cỗ khí cực kỳ thô bạo bắt đầu lan ra toàn bộ không gian, khiến cho người ta toàn thân lạnh toát, ra đầu phát run.
"Ha ha, ha ha, ha ha..."
Trong không gian ảm đạm, đột nhiên xuất hiện từng đợt tiếng cười kỳ quái âm lãnh đến cực điểm.
"Trấn!"
Theo tiếng cười vang lên, người xông đến bên trong trận, đột nhiên thô bạo gầm lên một tiếng, trong tay nhanh chóng kết thành pháp ấn.
Một cỗ hạo nhiên chính khí bàng bạc lăng không mà ra, cỗ khí hạo nhiên bắt đầu biến ảo với tốc độ cực nhanh,.. hình thành một pháp bảo cực lớn, thẳng tắp hướng đến Liên Thương Sinh trong trận.\
"Oành."
Cỗ khí hạo nhiên này quá mực khổng lồ, trực tiếp lấn áp những khí thô bạo như mạng nhện kia.
Ánh lửa ngập trời lần nữa chiếu sáng không gian, cảm giác nổi da gà trên thân mọi người, rốt cuộc cũng từ từ tiêu tán.
Ánh mắt của mọi người nhìn vế phía trong trận, phát hiện ra rằng thân ảnh kia đã biến mất.
"Cô nương, tiểu sinh là u Dương Đức, chính là đại công tử u Dương gia ở Lưu Sương đại thế giới, không biết tên cô nương là..."
Đúng lúc này, mọi người nghe thấy một âm thanh khiến cho người ta phát run.
Nhìn lại, là một thân ảnh của một công tử văn nhã, chẳng biết đã xuất hiện bên người Tiêu Trần tự lúc nào.
Cái người tự xưng là u Dương Đức công tử này, giờ phút này lại đang ẩn ý đưa tình lôi léo bàn tay nhỏ bé của Tiêu Trần.
Trên mặt Tiêu Trần tràn đầy hắc tuyến, con mẹ nó tên dê xồm này từ đâu chui ra vậy.
Đại trưởng lão, còn có đám nữ tử Canh Kim Thiên Cung chung quanh nhìn xem mà nổi tận lôi đình.
Nhan Tử Ninh thì ngược lại, bọn người Phương Hà cười mà như không cười nhìn Tiêu Trần.
Không riêng gì bởi vì lý do Tiêu Trần vốn là thân nam nhi, mà là bởi vì, dọc theo con đường này không một trăm thì cũng có tám mươi, dường như không có một kết cục tốt nào.
Quả nhiên là như vậy, vị công tử ca kia vừa hỏi phương danh của vị cô nương này, Tiêu Trần lật tay một chưởng đập lên hốc mắt của u Dương Đức.
u Dương Đức không có bất kỳ phòng bị nào, trực tiếp bị lực lượng khủng bố của Tiêu Trần đập ngã xuống đất.
"Phương danh đúng không."
Tiêu Trần nhấc váy, nhấc chân nhỏ lên, đạp thực lực vào mặt u Dương Đức.
'Họ u Dương đúng không,"\
"Bốp."
Đầu của u dương Đức bị đạp vào bên trong đất.
"Con mẹ nó, u Dương gia nhà các ngươi đúng là chẳng có thứ tốt đẹp gì."
"Bốp!"
"Một tên sắc lang u Dương Khắc."
"Bốp! '
Một tên điên u Dương Phong."
"Bốp."
.....
Thân thể của u Dương Đức, bị Tiêu Trần đạp không ngừng run rẩy, đại trưởng lão rốt cuộc chạy tới.
"Được rồi được rồi tiểu gia hỏa, coi như là Thần Vô Chỉ Cảnh, bị đạp như vậy, cũng khong đảm bảo sẽ không bị đạp ra vấn đề gì."
Tiêu Trần vẫn còn chưa hết tức giận, nghĩ nghĩ bị các lão gia lôi tay, còn nói những lời như vậy, Tiêu Trần liền cảm thấy một hồi buồn nôn/.
"Bốp."
Tiêu Trần nâng một chân lên đá vào đũng quần của u Dương Đức.
Mọi người lại hít vào một hơi khí lạnh, cơ hồ nghe thấy âm thanh một trận trứng vỡ.
"Công tử, công tử, ngài không sao chứ!" Vào lúc này, một tiểu đồng vai đeo cặp sách, lớn lên môi hồng răng trắng chạy qua đây.
Nhìn dáng vẻ, có vẻ như đây là tiểu thư đồng của tên công tử ca này.
Chỉ là nhìn dáng vẻ một chút cũng không lo lắng, thậm chí còn có chút muốn cười, trong đầu mọi người đều là dấu hỏi chấm.
Tiểu thư đồng phí công tốn sức kéo u Dương Đức lên.
"Xì..." Nhìn thấy dáng vẻ của u Dương Đức, tiểu đồng hít một hơi khí lạnh, cái đầu kia sưng đến không giống người nữa rồi.
Tiếp theo đó tiểu đồng thành thạo lấy ra đan dược, nhét vào trong miệng u Dương Đức.
Làm xong những chuyện này, tiểu đồng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng lên bái một cái thật sâu với Tiêu Trần.
"Thực xin lỗi, công tử nhà ta có một tật xấu, đó là cứ hễ trông thấy tiên nữ tỷ tỷ nào xinh đẹp, lại lại giống như con chó xáp lại. Bất tiện cho tiên nữ tỷ tỷ rồi, ta ở chỗ này chịu tội cho ngài."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận