Cánh tay phải nhợt nhạt của hắn từ từ duỗi ra, một thanh trường đao lập tức xuất hiện.
"Mi chuẩn bị xong chưa?" Tiêu Trần ma tính khẽ hỏi.
Ánh mắt Bàn Cổ Tà Tướng đầy vẻ châm biếm: "Không thể không thừa nhận là mi rất mạnh, nhưng đây là Bất Chu Giới. Ở đây, ta mới chính là vua, tất cả mọi việc đều do ta quyết định. Mi dựa vào cái gì mà đòi đánh với ta? Dựa vào thanh đao trong tay à?"
Khóe miệng Tiêu Trần ma tính đã hạ xuống vị trí vốn có, trường đao đột nhiên cắm sâu xuống mặt đất.
Tay phải của hắn đè trên cán thanh đao: "Từ trước đến nay luôn là ta quyết định." Giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết giữa mùa đông của Tiêu Trần ma tính vang lên.
"Đến đi!" hắn quát to rồi hơi cúi người.
Lấy Tiêu Trần ma tính là tâm điểm, toàn bộ đại địa trong phạm vi trăm dặm đều lún xuống.
Một lát sau, trời đất rung chuyển, sông núi tan tành.
Ma khí ngập trời ào ạt tuôn ra, xông thẳng lên không trung.
Ma khí vô cùng vô tận giống như nước sông chảy mãi không hết, gần như không có điểm dừng.
Ác ý khổng lồ kia bị ma khí của Tiêu Trần ma tính phủ kín, cả đất trời chìm vào trong bóng đêm bất tận.
"Mi muốn đánh vỡ áp chế Bất Chu Giới à? Ngây thơ thật đấy."
Ác ý trên người Bàn Cổ Tà Tướng cuộn trào mang theo uy áp khủng khiếp đánh về phía đối phương.
Lúc này, hai mảnh trời đen kịt đột nhiên va chạm với nhau.
Ầm! Ầm! Choang!
Vô số mảnh vụn hình thoi rơi rải rác khắp nơi, như mưa rào trút xuống mặt đất.
Đại Đạo nổ tung, thiên địa vỡ vụn... tất cả đều biến thành đống đổ nát hoang tàn
Hai mảnh trời đen kịt, siêu lớn kia đều hoá thành hư vô.
Lúc này, không gian tối đen bỗng xuất hiện một tia sáng.
Thanh Oanh từ xa nhìn luồng sáng này thì nhất thời lệ rơi đầy mặt.
Có lẽ Bất Chu Giới được cứu rồi.
Chấn động dữ dội dừng hẳn, ánh mắt Bàn Cổ Tà Tướng đột nhiên co rút lại.
Sau cú va chạm này, Tiêu Trần ma tính vẫn đứng tại chỗ, sừng sững bất động.
Uy áp vô hình quanh cơ thể hắn biến thành một luồng sóng khí hữu hình. Sóng khì này đang căng phồng lên một cách điên cuồng, như muốn Thiên Đạo sẽ căng nứt luôn.
Bàn Cổ Tà Tướng cảm nhận sức nặng mà mảnh thiên địa này không thể gánh vác được, cuối cùng trong lòng cũng bắt đầu hoảng hốt.
Hắn ta có cảm giác nếu để mặc người này tiếp tục hành động, e rằng toàn bộ Chu giới sẽ bị phá hủy.
"Ác Lai." Bàn Cổ Tà Tướng cảm nhận nhận được nguy hiểm, gầm lên điên cuồng.
Một luồng ác ý hình trụ thô toc có đường kính hàng trăm thước lao ra khỏi vòng xoáy trên vòm trời.
Lực trùng kích khủng khiếp lập tức phá tan mặt đất ở nơi này, hình thành một cái hố trời cực kỳ đáng sợ.
Tiêu Trần ma tính và Bàn Cổ Tà Tướng cùng nhau chìm xuống hố trời, xuống thẳng độ sâu cách mặt đất vài trăm mét.
Cả hai đều bị ác ý bao phủ.
Lúc này, ác ý dày đặc trên miệng hố biến hóa thành ảo ảnh một quái vật cực lớn, hai tay cầm hai lưỡi búa.
Con quái vật gầm vang đầy sát ý, tàn nhẫn đánh xuống dưới hố trời.
"Phách Vương Thiên Chinh." Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Trần vang lên.
Một giây sau, phía chân trời xa xôi bỗng xuất hiện mười mấy ngọn lửa đỏ rực.
Tất cả mọi người nhìn theo ánh lửa trên bầu trời, sắc mặt đều trở lên cực kỳ khó coi.
"Đi, đi, đi mau..."
Sở Mộc Tâm giống như phát điên, cuống cuồng gào lên với những Bảo Thuyền phía sau.
May mà trạng thái của đám Bảo Thuyền này đều rất tốt, ngay khi Sở Mộc Tâm mở miệng thì tất cả hoàng đế cai quản Bảo Thuyền đều nhận ra có chuyện bất ổn.
Toàn bộ Bảo Thuyền mở hết tốc lực, chỉ nháy mắt đã rời khỏi chỗ thị phi này.
Còn đám người Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn thấy ánh lửa lúc gần lúc xa kia thì toát hết cả mồ hôi.
Uy áp của Phách Vương Thiên Chinh thật khủng khiếp, thậm chí suýt chút nữa thì đã ép bọn họ chết dí trên mặt đất, không thể động đậy được.
"Tôi biết hắn là ai, chúng ta mau rời nơi này thôi." Sắc mặt của Cửu Vĩ Yêu Hồ phức tạp, thoáng nhìn qua hố trời.
Cửu Vĩ Yêu Hồ cắn răng, cố gắng đứng dậy. Uy áp đè nặng khiến xương cốt của cô ta phát ra tiếng kêu ken két dữ dội.
Bọn họ cố gắng chống đỡ áp lực, theo Bảo Thuyền rời đi
"Người kia là ai thế?"
Phong Linh Nhi nhìn sắc mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ khó coi một cách khác thường, tò mò hỏi.
"Đây chắc là người đã giết chết Bạo Thực, cũng chỉ người này mới có ma khí khổng lồ đến vậy."
Nghe xong, nét mặt Phong Linh Nhi hiện lên một chút vui mừng, bởi vì hình như người này không phải kẻ thù.
...
Uỳnh!
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, một loạt tiếng nổ to lớn từ phía xa vọng lại, mặt đất dưới chân họ cũng rung chuyển dữ dội.
Một làn sóng xung kích mà mắt thường cũng nhìn thấy đang kéo tới như gió thu quét sạch lá vàng.
Da đầu mọi người đều tê dại, sống lưng lạnh toát.
Đã rời đi một khoảng cách xa như vậy vẫn không tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận