Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1499: Mê hoặc (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Nỗi lòng vẫn luôn căng thẳng của Kiếm Chủ trầm tĩnh lại, lần này thắng lợi đối với bọn họ như một trận mưa đúng lúc trên đại địa khô cạn, tới quá đúng lúc.
"Khi nào chúng ta đi ra?" Trên đường Lạc Mã hồ trở về, Tiêu Trần thần tính hỏi.
Kiếm Chủ híp mắt cười nói: "Đợi hai ngày nữa, sau khi chứng thực sau, chúng ta có thể đi ra."
"Ồ!" Tiêu Trần thần tính có chút không vui, bởi vì không ai nấu cơm cho hắn.
Trở lại Lạc Mã hồ, thấy Tiêu Trần thần tính bình yên vô sự, Cương Chủ cuối cùng cũng yên tâm.
Mà tin tức tốt Kiếm Chủ mang về khiến cho tất cả mọi người tinh thần phấn chấn.
Mọi người lại nhìn về phía Tiêu Trần thần tính, đã không có hoài nghi, chỉ có tôn kính và sùng bái.
Trị liệu cho Minh La một phen, tình huống của cô ta rất tệ, kinh mạch bị tổn thương không thể phục hồi.
Sức mạnh của cô ta, sợ rằng sẽ ngược lại trở về tình trạng Vô Chỉ Cảnh.
Minh La nhanh chóng tỉnh lại, nhìn Tiêu Trần thần tính ôm mình, Minh La đột nhiên bắt đầu gào khóc.
Tiêu Trần thần tính hoảng sợ, cho rằng cô ta khó chịu chỗ nào, "Không có sao chứ? Có phải đau chỗ nào không?"
Tiêu Trần thần tính dùng chân nguyên ôn hòa của mình chải chuốt kinh mạch cho Minh La.
Cảm nhận được khí tức ấm áp chậm rãi đi qua cơ thể mình, Minh La bắt đầu bật khóc thương tâm.
"A! A? Có phải đau lắm không!" Tiêu Trần thần tính gãi đầu, có chút không biết làm sao.
Minh La hung hăng lắc đầu, vẫn khóc không nói lời nào.
"Tiểu tử ngốc." Cương Chủ nhìn Tiêu Trần thần tính tay chân luống cuống cười vui vẻ.
Rất nhanh, Minh La sau một hồi khóc mỏi mệt liền ngủ thiếp đi, nàng kéo lấy quần áo của Tiêu Trần thần tính, nắm rất chặt, rất chặt.
Nàng tựa hồ như đang sợ, bản thân mình khi tỉnh dậy, phát hiện ra rằng tất cả cũng chỉ sợ giấc mơ.
Cương Chủ hâm nóng lại thức ăn cho Tiêu Trần thần tính, chỉ là Tiêu Trần thần tính đầy mặt ghét bỏ, nếu so sánh cùng Thiên Lang Tinh, thì thực sự không thể so sánh được.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, trái tim của Minh La rốt cuộc cũng buông lỏng, hết thảy đều không phải là mộng.
Sau lưng Tiêu Trần thần tính nhiều thêm một cái đuôi nhỏ, Tiêu Trần thần tính đi tới chỗ nào, Minh La cũng đi theo tới chỗ đó, một tấc cũng không rời.
...
"Không tìm thấy người nào cả, một người cũng không thấy."
Cương Chủ trở về rồi, hai ngày trước nàng mang người đi nói chuyện cùng với người đối diện, thế nhưng hai ngày tổi qua, người đối diện giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy bóng dáng đâu cả.
Có người nhíu mày hỏi: "Có phải đối diện trốn đi rồi không, thua không chịu được sao?"
"Không biết." Kiếm Chủ lắc đầu: "Bọn hắn không phải là loại người thua không trả tiền."
Có người cười lạnh một tiếng: "Ai nói chuẩn, đám người đó không làm được gì?"
Cương Chủ lắc đầu: "Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không sẽ không thể ngay cả một nhân ảnh cũng không thấy đâu được."
"Nực cười, bọn chúng cũng đâu phải là trẻ con, một đám đại năng thông thiệt triệt địa, ai có thể làm gì bọn chúng được đây?"
Lúc này, một đạo lưu quang từ phía sau lao tới nơi này với tốc độ cực nhanh, ầm ầm lao xuống bên trong hồ Lạc Mã, tạo lên một cơn sóng gió động trời.
Tiểu Hồng đang chở Tiêu Trần thần tính chơi trong hồ nước nổi giận, mở cái miêng rộng liền lao tới.
Tiêu Trần thần tính lấy ra mộc chùy nhỏ gõ một hồi: "Cái tính tình này của ngươi phải sửa đi thôi, không cần phải táo bạo như vậy, được không hả?"
Tiểu Hồng đau đến nước mắt rơi như mưa, bị cái búa nát này đập thực sự là quá đâu rồi.
Rất nhanh một người khô héo mò lên từ trong hồ Lạc Mã.
Tất cả mọi người xông tới, nhìn thấy gia hỏa không thành hình người này, mọi người càng hoảng sợ.
Người này, chỉ có da bọc xương, trên người máu thịt cũng không có, chỉ còn lại một lớp da, chặt chẽ dán vào xương cốt, nhìn không khác gì một thây ma.
"Nhìn quần áo và trang sức hình như là người đối diện." Giờ phút này có người kinh ngạc hô lên một tiếng.
Cương Chủ vung tây lên, quần áo tràn đầy máu đen bị thanh trừ sạch sẽ.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, quả nhiên là người đối diện, hơn nữa quần áo trên người mọi người đều đã từng thấy qua.
Không lâu trước đó một thân quần áo này chính là được mặt trên người cô gái có tên là Thiên Lạc.
"Thiên Lạc?" Cương Chủ cầm lấy cổ tay xác khô, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.
"Còn có khí tức." Cương Chủ lấy ra một ít đan dược, nhưng lại là ủ rũ cúi đầu.
Ở nơi này, thiên tài địa bảo gì từ bên ngoài mang tới đều không thể phát huy bất kỳ tác dụng nào.
Kiếm Chủ cũng đi lên kiểm tra một chút, trau mày nói: "Có lẽ là đã bị hút hết tinh huyết."
"Sao, sao có thể như vậy được..." Mọi người đều không ai lên tiếng.
Ở bên bọn họ, ngoại trừ Đế Tôn là người mạnh nhất ra, thì thực lực nữ tử Thiên Lạc này cũng không thua kém Cương Chủ là bao.

Bình Luận

0 Thảo luận