"Đau quá, đội trưởng, sai rồi, sai rồi." Thiếu niên vừa kêu vừa chạy đi mất.
"Các vị ở nơi này chờ tin tức đi, khắp người Cửu Anh lão quái toàn là bảo, các vị không thể bỏ qua."
Dáng vẻ thiếu niên thật thà rất tự tin, làm cho mọi người bất định do dự.
"Đội trưởng Ninh, cậu nói cho chúng tôi biết một ít đi, thiếu niên kia rốt cuộc có lai lịch thế nào."
Thiếu niên thật thà rung đùi đắc ý, vẻ mặt cao thâm khó lường nói: "Không thể nói, không thể nói."
Lúc này trên bầu trời xa xôi, truyền đến tiếng ầm ầm kinh thiên.
Như thiên đạo tức giận, đánh xuống thần lôi diệt thế.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy bầu trời phương xa, hầu như tiến vào trong đêm tối.
Một vòng tròn to lớn, treo cao trên bầu trời.
Liệt hỏa ngập trời, còn có hồng thủy kinh khủng, không ngừng đánh thẳng vào bầu trời.
Một cái khiên máu to lớn, vắt ngang ở trên bầu trời, chống đỡ hồng thủy và liệt hỏa.
Mọi người thấy mà khô miệng khô lưỡi, uy thế này chỉ có đại lão cảnh giới Nhân Diệt, mới có thể làm ra được đi.
Sóng khí khổng lồ đánh thẳng tới, mọi người không tự chủ nuốt nước miếng một cái.
Cách xa như vậy, đều có thể cảm nhận được uy thế còn lại của cuộc chiến.
Nếu như ở chính giữa chiến trường, bọn họ không dám tưởng tượng, nó sẽ là khung cảnh như thế nào.
Nhưng vào lúc này, trời rung đất lắc, bàn quay to lớn trên bầu trời điên cuồng rơi xuống giống như sao băng.
Tiếng ầm ầm, rung chuyển trời đất.
Hồng thủy ngập trời bị bàn quay ép vỡ, hỏa diễm dữ dội bị dập tắt.
Những gì tiếp theo chính là sự yên tĩnh như chết.
"Người nào thắng? Người nào thua?"
Lòng mọi người tràn đầy nghi vấn, đa số mọi người đều đã chuẩn bị bỏ chạy.
Bởi vì ở trong lòng, bọn họ căn bản không tin thiếu niên này, có thể thắng được lão quái vật kia.
Thế nhưng ở trong sự yên tĩnh này, trong lúc mơ hồ mọi người dường như nghe một tiếng nhạo báng phách lối.
"Có hai bi kịch trong cuộc đời, một người cố ý tìm cái chết, một người không có sức cầu sinh, thứ xấu xá nhà mi cố tất."
Mây đen tản đi, ánh mặt trời lại trở về đại địa.
Mọi người ngơ ngác nhìn phương xa, một con quái vật lớn đang nhanh chóng lại gần.
Chiều cao kinh khủng, chín cái đầu dài, thân thể lớn như núi đồi ấy.
Mặc dù cách thật xa, cũng mang cảm giác chèn ép kinh khủng cho mọi người, khiến người ta có chút không thở nổi.
Có người đột nhiên lên tiếng giễu cợt, "Tôi đã nói, một thằng nhóc thì làm sao có thể đánh giết quái vật như vậy, tôi đi trước đây."
Những người còn lại cũng đều lắc đầu, xem tình huống này có vẻ lão quái kia vật đã thắng.
"Đi thôi, cũng không thể đợi chết ở nơi này được!"
Thiếu niên thật thà cười khẩy, ở trong lòng cậu ta, cao thủ đại ca sẽ không thua.
Bởi vì khoảng cách quá xa, cho dù là tu sĩ cũng không nhìn rõ.
Thiếu niên thật thà lấy ra một cái ống nhòm độ phóng đại lớn từ trong nhẫn trữ vật.
"Khà khà."
Nhìn cảnh tượng trên bầu trời phương xa, thiếu niên thật thà cười một cách quái dị.
Nhìn một số người định rời đi, thiếu niên thật thà âm dương quái khí kêu lên.
"Đừng trách tôi không có nhắc nhở các người, toàn thân Cửu Anh lão quái này là bảo, máu có thể tránh được độc, thịt có thể cường thân, da có thể luyện khí, bỏ qua lần này sẽ không còn lần sau nữa, đi bây giờ, chờ một lát nữa ngay cả quỳ kêu ba cũng không có phần!"
Thiếu niên thật thà hô lên những lời này, thật ra thì trái tim đều đang chảy máu.
Bạn cho rằng cậu ta muốn giúp đỡ Tiêu Trần làm ăn sao, cậu ta hận không thể làm Nhện tốt hơn.
Chỉ là Tiêu Trần chỉ cần trái cây chứ không muốn thứ khác, dự trữ của Nhện không nhiều lắm.
Nếu không... Nhện sẽ bỏ ra số tiền lớn mua lại thi thể của Cửu Anh lão quái.
Những thứ khác không nói, chỉ riêng về bộ da, đã có thể luyện ra bao nhiêu là quần áo.
Một Thú Tu tiếp cận cảnh giới Nhân Diệt, một thân bảo bối, giá trị quả thực không thể đo lường.
Hơn mười nhà còn lại nghe lời nói của thiếu niên thật thà, có chút do dự.
Trong đó có mấy nhà tiếp xúc Tiêu Trần từ lúc đầu, khi bọn họ nhìn thấy Tiêu Trần hành hung Thượng tam cảnh Thiếu tông chủ của m Tông kia, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đây cũng là lí do bọn họ ở lại đến bây giờ.
Nếu như lão quái kia thật sự bị giết, một thân bảo bối, có thể nói vô giá, có ai thấy mà không thèm.
"Đội trưởng Ninh, để cho tôi nhìn một chút." Có người đi tới, muốn dùng kính viễn vọng một chút."
"Tránh ra đê." Thiếu niên thật thà mặt đầy giễu cợt, "Không phải đám người các ngươi khinh thường khoa học kỹ thuật sao, ta nhổ vào."
Thiếu niên thật thà vui sướng đầy mặt, mấy tên Vương bát đản này, từ trước đến nay luôn coi thường sức mạnh của khoa học kỹ thuật.
Có đôi khi thiếu niên thật thà thật sự muốn vác mấy viên đạn hạt nhân đi nổ sào huyệt của bọn họ.
Vẻ mặt mọi người xấu hổ, những đại gia tộc bọn họ và Nhện vẫn luôn không ưa nhau.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận