Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1158: Ma Lưu Thiết

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Đúng rồi, tôi muốn bán một số thứ, bán thế nào?" Tiêu Trần hỏi.
Hai mắt thiếu niên thật thà sáng lên: "Bán cho chúng tôi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!"
Tiêu Trần liếc mắt: "Mấy người xác định mua nổi sao?"
"Cầm ra xem một chút thôi, Nhện chúng tôi vẫn phải có chứ." Thiếu niên thật thà xoa tay gương mặt chờ mong.
Tiêu Trần lôi ra một cái bàn, đặt trước cửa lớn, thiếu niên thật thà biết điều đưa đến một cái ghế.
Tiêu Trần thoải mái nằm trên ghế, ném Hắc Phong lên bàn, "Lợn chết lên, đến lượt mi biểu diễn."
"Sớm gì cũng có ngày thiên lôi đánh xuống." Hắc Phong bất mãn nguyền rủa Tiêu Trần.
"Bịch!"
Hắc Phong ném ra một đống kim loại đen lớn chừng quả đấm, trực tiếp đè sập cái bàn.
Kim loại rơi trên mặt đất, lại đập ra một cái hố to.
"Mi không biết nhẹ chút à?" Tiêu Trần bất mãn nhặt kim loại lên.
Cân nhắc một chút, một tảng như vậy mà đoán chừng không dưới nghìn cân.
"Cái này là thứ gì, nặng như vậy." Tiêu Trần tò mò hỏi.
"Ma Lưu Thiết, có thể hấp thu ma khí, là tài liệu luyện khí tuyệt hảo, có chứa tính chất thần thánh hiếm thấy, pháp khí luyện ra trời khắc ma vật."
Mặt Hắc Phong đau lòng, thứ này vô cùng hiếm thấy, đi dạo ở Bất Chu giới lâu như vậy mới tìm được một đống như thế.
Đương nhiên đây cũng là đồ đạc rác rưởi nhất trong tay Hắc Phong, nếu không... con hàng này không có khả năng lấy ra sảng khoái như vậy.
"Có thể đổi bao nhiêu linh thạch?" Tiêu Trần hỏi.
"Cái gì? Mi dùng Ma Lưu Thiết của ông đây đổi linh thạch sao?" Hắc Phong suýt thì phun ra một búng máu.
"Dù sao cũng phải ra một cái giá đi!" Tiêu Trần tức giận.
"Một tấn." Hắc Phong thở phì phò nói.
"Phụt."
Thiếu niên thật thà bên cạnh tại chỗ phun ra búng máu, nào có ai tính linh thạch theo tấn?
Một tấn linh thạch, cho dù là linh thạch hạ phẩm, đó cũng là một con số thiên văn, vì mua một khối phá thiết như thế, đầu óc bị điên à?
"Thứ không biết hàng." Hắc Phong tức giận đảo mắt heo.
"Trần Ca Nhi, cậu xem đám nghèo kia kìa, làm sao có thể mua nổi đồ của tôi, tôi đi về trước đây, còn phải trở về chọn mấy cô em nưa, phố giải trí của tôi còn phải mở ra nữa!"
Tiêu Trần âm dương quái khí nói: "Nếu như cậu để Tiểu Tuyết Tuyết bị đói, tôi cũng không dám hứa chắc, sau khi con bé lớn lên có treo ngược cậu lên đánh không."
"Còn nữa, ai cho phép cậu mở phố giải trí ở xung quanh học viện? Cậu muốn chết đúng không!" Tiêu Trần cười ha ha nhìn Hắc Phong.
Mặt heo của Hắc Phong tái mét, "Được, ngài nói đi, làm gì ngài mới đồng ý."
"Đơn giản, giải quyết vấn đề thức ăn cho Tiểu Tuyết Tuyết đi, vậy thì mẹ nó cậu có mở phố giải trí trong học viên tôi cũng không phản đối."
Hắc Phong tức run người, đây rõ ràng là đánh cướp mình mà!
"Được, ông đây sớm muộn gì cũng bán con bé vào trong núi, con hàng bồi tiền này." Hắc Phong biết mình ngày hôm nay trốn không thoát, dứt khoát nói cho đã miệng.
"Phì phì."
Độc Cô Tuyết lại bắt đầu phun nước miếng.
"Xin chào, cho hỏi đây là Ma Lưu Thiết sao?"
Lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên.
Một người nước ngoài mặc trọng giáp màu trắng bạc, trên người hiện lên khí tức thần thánh, tướng mạo tuấn tú, đi tới trước mặt Tiêu Trần, lễ phép hỏi.
"Ai đây?" Tiêu Trần nhìn thiếu niên thật thà.
"Đoàn Thánh kỵ sĩ của Giáo đình." Thiếu niên thật thà đi tới bắt tay người nước ngoài nói.
"Lão Sử, tới khi nào vậy?"
Xem ra hai người quen biết đã lâu, chỉ là cái tên này, có phải là có chút ghê tởm không vậy, lão shit?
"Cao thủ đại ca, đây là Phó đoàn trưởng của đoàn Thánh kỵ sĩ Smith."
"Vị này, vị này chính là..." Thiếu niên thật thà không biết giới thiệu Tiêu Trần thế nào.
"Gia chủ nhà họ Tiêu, thành phố Minh Hải, Tiêu Đại Đầu." Tiêu Trần đi lên bắt tay lão shit.
"Oh, biết đến ngài là vinh hạnh của tôi."
"Cậu vinh hạnh cái quần què." Tiêu Trần liếc mắt.
"Phụt." Thiếu niên thật thà thực sự suýt chút nữa thì khóc lên, người ta lại không chọc giận anh, bật lại người ta để làm chi?
Hơn nữa đoàn Thánh kỵ sĩ của người ta, bởi vì nguyên nhân Thánh nữ từng cầu học ở học viện thành phố Minh Hải, nên quan hệ với Hoa Hạ rất tốt.
"Không phải nói nhảm, có trái cây gì để đổi hay không." Tiêu Trần suy nghĩ cục sắt trong tay.
Smith chỉ nhẹ nhàng cười với sự vô lễ của Tiêu Trần, cũng không quan tâm.
"Gia chủ Tiêu, có thể để cho tôi giám định một cái hay không, nếu như quả thật là Ma Lưu Thiết trong truyền thuyết, Giáo đình tôi nguyện ý trả bất cứ giá nào."
"Lắm chuyện, ông đây từ trước đến nay không lừa già dối trẻ." Tiêu Trần ném cục sắt cho Smith.
Smith luống cuống tay chân tiếp lấy, một luồng khí màu trắng thần thánh tràn vào trong cục sắt.
Ánh sáng thần thánh, trong nháy mắt bị phóng đại vô số lần, chiếu sáng bầu trời xung quanh.
"Thật thật sự là Ma Lưu Thiết."
Smith suýt chút nữa cắt đầu lưỡi mình.
Giáo đình có một khối Ma Lưu Thiết to bằng móng tay, và nó được khảm trên vương miệng của Giáo hoàng.

Bình Luận

0 Thảo luận