Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 998: Kết thúc của tử vong

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Đạo này không thuộc đạo nào trong ba nghìn đại đạo.
Nó không tồn tại trong quá khứ, cũng sẽ không xuất hiện lại trong tương lai.
Loại đạo đặc biệt này là độc quyền của một số sinh linh cực kỳ ít ỏi này.
Ví dụ như, lĩnh vực của Dao Túc Thanh thuộc về loại đạo đặc biệt này, thuộc về đại đạo độc quyền cho cá nhân cậu ta.
Nhưng dù là lĩnh vực bình thường hay lĩnh vực độc quyền, thì lĩnh vực đó là không có sinh mệnh.
Nó chẳng qua là hình thức biểu hiện của đạo mà thôi, là thứ vô tri vô giác và không có khả năng được trao cho sinh mệnh.
Tử Thần nhìn thủy kính, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Trên đời này làm sao có lĩnh vực còn sống?"
"Vậy thì các người có thể nhìn thấy ngay rồi nè." Tiêu Trần nhân tính cười đầy ẩn ý.
"Các người không chỉ có thể nhìn thấy lĩnh vực còn sống, mà còn có thể nhìn thấy một Đại Ma Đầu đang tức giận, haha..."
Con mắt Tiêu Trần nhân tính hơi nheo lại: "Nếu như tiêu hao năng lực lĩnh vực của mình một lần ở đây, chỉ sợ tên Đại Ma Đầu này sẽ bùng nổ ngay tại chỗ mất!"
...
Trong tiểu thế giới nhỏ đảo ngược đó.
Tiêu Trần ma tính nhìn hai tay của mình, cơ bắp hóa thành tro tàn, nhẹ nhàng bóp nát.
Ánh huỳnh quang nhấp nháy, đẹp biết bao.
Dao Túc Thanh mở rộng hai tay, từ từ nhắm mắt lại.
Cậu ta tham lam ngửi ngửi thứ bột phấn phiêu tán, như thể đó là thứ tốt nhất trên đời.
Vẻ mặt say sưa đến cực điểm, giống như một kẻ nghiện đang hút ma túy để giải độc.
"Nhìn xem, ngài sắp chết rồi, ngài không có lời gì muốn lưu lại à?"
Dao Túc Thanh nhắm mắt lại, cười nhẹ, rất chi là đắc ý.
Cậu ta dù sao cũng nên đắc ý, không phải ai cũng có thể làm được loại chuyện này.
Tiêu Trần ma tính cũng nở nụ cười, bờ môi phiêu tán ra ngoài chỉ còn lại một nửa hơi hé mở, lộ ra hàm răng trắng noãn.
Tiêu Trần ma tính chậm rãi cắm trường đao trong tay vào hư không dưới chân.
Mũi đao chui vào một tấc trong hư không rồi đột ngột dừng lại.
Tay phải của Tiêu Trần ma tính cầm chuôi đao, trong khi tay trái đặt trên tay phải.
Cái đầu chỉ còn một nửa chậm rãi nâng lên.
Dáng vẻ này rất giống đóa hoa kiêu ngạo, giống như hoa cúc tháng chín, khuynh thiên hạ, một vàng một giáp, khi ta nở rộ thì trăm hoa úa tàn.
"Cậu đã thấy chưa?"
Giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo của Tiêu Trần ma tính vang vọng khắp hư không.
Dao Túc Thanh đột nhiên mở mắt, hơi nhíu mày hỏi: "Cái gì?"
"Cậu đã thấy lĩnh vực còn sống chưa?"
"Lĩnh vực còn sống? Haha!" Dao Túc Thanh cười ha hả: "Xem ra ngài hồ đồ rồi, thì ra ngài cũng sợ chết à!"
"Ếch ngồi đáy giếng."
Dưới chân Tiêu Trần ma tính xuất hiện từng gợn sóng, hai tay hắn đột nhiên đè xuống.
Trường đao từ từ rơi vào trong những gợn sóng.
"Đến."
Tiêu Trần ma tính chỉ còn một nửa khuôn mặt đột nhiên lộ ra vẻ cực kỳ tức giận.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Một thịnh yến khủng bố bắt đầu trình diễn.
Những Xiềng Xích Đại Đạo lớn như trụ trời vừa to vừa thô, điên cuồng tuôn ra từ những gợn sóng dưới chân.
Các ký tự thần bí được khắc trên Xiềng Xích, Đại Đạo không ngừng ầm ầm nổ tung.
Hư không dường như không thể chịu được tác động của đại đạo xung kích này, không ngừng gào thét.
Dao Túc Thanh đột nhiên trợn to hai mắt, không thể tin lẩm bẩm nói: "Không thể nào, không thể nào, không có lĩnh vực chống đỡ, ngài làm sao có thể triệu hồi ra Xiềng Xích Đại Đạo lớn như vậy."
Nhưng sự thật trước mắt đã khiến cậu ta không thể không tin đó là sự thật.
"Kết thúc của tử vong là gì?"
Giọng nói giận dữ của Tiêu Trần ma tính vang lên, như thể chất vấn thương thiên nghịch đồ.
Không ai có thể trả lời câu hỏi này, bởi vì mọi người đang theo đuổi sự bất tử, không ai thăm dò câu chuyện sau khi chết.
"Tôi biết."
Tiêu Trần ma tính cử chỉ điên rồ, bắt đầu tự hỏi tự trả lời.
"Ầm-"
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng Tiêu Trần ma tính ầm ầm vỡ nát, hóa thành từng mảnh ánh sáng huỳnh quang rồi tiêu tán trong hư không.
Đây là triệt để tiêu vong trong dòng sông thời gian, không để lại một tia sinh cơ nà.
Cảnh tượng này quá mức đột ngột, quá mức rung động nhân tâm.
Không ai đoán trước được kết cục này, cũng không ai dám tin vào điều đó.
Ở Đại Bạo diễm xa xôi, Trương Đại Pháo bỗng gào khóc.
Đại Đế nhân tộc cứ như thế bị tiêu diệt sao?
Dao Túc Thanh thẫn thờ nhìn những chuỗi Xiềng Xích Đại Đạo như những trụ trời trong hư không.
Cậu ta dụi dụi mắt.
"Chết rồi."
"Chết thật rồi."
Nhưng một cảm giác vô cùng nguy hiểm ập đến trong lòng Dao Túc Thanh.
Cảm giác này thực sự rất tệ, cực kỳ tệ, tệ đến nỗi Dao Túc Thanh cho rằng chính mình mới là người ngã xuống.
"Sinh tử xoay vần, hai cực điên đảo."
Dao Túc Thanh mặt mũi đầy vẻ dữ tợn, điên cuồng gầm lên.
Mọi thứ trong tiểu thế giới lại bị đảo lộn.
Nhưng, mồ hôi lạnh vẫn lấm tấm trên trán cậu ta.
Bóng dáng của tử vong như lưỡi hái của Tử Thần bao phủ trong lòng cậu ta không thể nào xua đi được.

Bình Luận

0 Thảo luận