"Hu hu, Đại Đế ca ca, Đại Đế ca ca."
Lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt không hề có một tia giác ngộ đối mặt với cái chết nào cả, căng giọng gào khan.
Hạ Nhi cười cười lộ vẻ sầu thảm, thứ lớn như vậy, chỉ sợ cho dù thiếu niên ác ma kia có tới cũng không cứu được các nàng.
Bóng ma càng ngày càng gần, Hạ Nhi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt xẹt qua khóe mắt nàng.
Không ai muốn chết, sống vẫn tốt hơn.
"Rầm!"
Tiếng ầm ầm vang vọng thấu trời.
Đại địa không ngừng chấn động.
Đau đớn trong tưởng tượng cũng không kéo tới, ngược lại là một cái ôm ấm áp, nhẹ nhàng đặt trên người mình.
Thậm chí Hạ Nhi có thể cảm nhận được một tiếng thở dốc nặng nề, hơi thở nóng rực nhẹ nhàng phất qua gò má của nàng.
Được cứu sao, hay đây chính là cảm giác tử vong.
Nhưng Hạ Nhi lại lập tức cảm nhận được một áp lực bàng bạc.
Mặc dù nhắm mắt lại, Hạ Nhi cũng có thể cảm nhận được bóng ma to lớn kia và áp lực trên đỉnh đầu.
Hình như "Quái vật" to lớn trên đỉnh đầu đã ngừng lại.
"Hu hu Đại Đế ca ca." Lưu Tô Minh Nguyệt đột nhiên lớn tiếng khóc.
Cô giơ đôi chân bé nhỏ bị trầy da của mình ra, giống như một đứa bé ăn đau oan ức cực lớn.
Hạ Nhi nghe tiếng Lưu Tô Minh Nguyệt, từ từ mở mắt.
Sau một giây, suýt chút nữa Hạ Nhi khóc lên.
Một thiếu niên đang khom lưng, bảo vệ nàng dưới thân.
"Quái vật" lớn như ngọn núi, cứ hung hăng nện trên lưng hắn như vậy.
Mà thân thể thiếu niên bị đè cong, cứ nhẹ nhàng đặt trên người nàng,
Thiếu niên máu tươi đầy đầu, trong miệng cắn một thanh trường đao.
Hai tay hắn vô lực rũ xuống, cách lớp quần áo, thậm chí Hạ Nhi cũng có thể nhìn thấy khớp xương biến hình gồ ra.
Chân thiếu niên đã cắm vào mặt đất, không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt to lớn.
Sức mạnh kinh khủng vẫn đang không ngừng đè xuống, giống như muốn đè cả người thiếu niên thành thịt nát.
Hạ Nhi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của thiếu niên, mặt của nàng bùm cái liền đỏ.
Thiếu niên này chính là Tiêu Trần chạy tới trong lúc mành chỉ treo chuông.
Tiêu Trần nhìn Hạ Nhi, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.
Tiêu Trần nhẹ gật đầu với Hạ Nhi, giật giật cái cổ quay về phương xa.
Hạ Nhi thấy rõ ý tứ của Tiêu Trần, Tiêu Trần muốn nàng rời khỏi nơi này.
Hạ Nhi ôm Lưu Tô Minh Nguyệt, tụ khí lực toàn thân lại, bò ra từ dưới thân Tiêu Trần, chạy thẳng về phía xa.
Mà Lưu Tô Minh Nguyệt vẫn đưa cái chân nhỏ ra, huhu oan ức gọi Đại Đế ca ca.
Tiêu Trần vui vẻ gật đầu, toàn thân lại tuôn ra sát khí vô biên.
Tuy miệng Tiêu Trần suốt ngày ba hoa, đùa giỡn lưu manh khắp nơi, nhưng chẳng qua chỉ là buồn chán mà thôi.
Mà người Tiêu Trần thực sự thích rất rất ít, Lưu Tô Minh Nguyệt tuyệt đối có thể tính là một.
Tiêu Trần biết, nhóc con này chẳng bao giờ phải chịu oan ức lớn như vậy.
Nếu để cho Bất Quy Sơn biết, sợ rằng toàn bộ Bất Chu giới sẽ bị hàng tỉ sơn quỷ san thành bình địa.
Tiêu Trần lại nở nụ cười, nhịn không được mà cảm thán, "Mình thật đúng là một phế vật, ngay cả một nhóc con cũng chăm không tốt."
Chân phải Tiêu Trần bỗng nhiên đạp xuống, sức mạnh kinh khủng tuôn ra.
Đất đai dưới chân, lấy Tiêu Trần làm trung tâm, nứt ra từng vòng từng vòng một.
"Rầm!"
Tiêu Trần bỗng nhiên phát lực, ném A Sửu trên lưng ra ngoài.
Thân hình A Sửu to lớn thẳng tắp nện vào ngôi miếu.
Trong nháy mắt toàn bộ miếu đã bị đập thành mảnh nhỏ.
Từng tia kim quang chui ra từ phía dưới thân thể cao lớn của A Sửu.
Tiêu Trần giậm chân bay lên, trực tiếp đạp A Sửu trượt ra ngoài.
Phía dưới phế tích thế mà lại xuất hiện một cánh cửa màu vàng.
"Lại là cửa vào tiểu động thiên." Tiêu Trần có chút kinh ngạc, làm sao cái địa phương quỷ quái này lại có người tiêu hao khí lực lớn để mở nhiều tiểu động thiên đến thế?
Lúc này đã không còn thời gian cho Tiêu Trần suy tư.
Bóng dáng Tôn Khởi vọt lên từ đóa hoa của A Sửu, lao thẳng tới Hạ Nhi đang rời đi ở không xa.
Tiêu Trần lửa giận ngút trời, cả người như trâu đực nổi giận nhằm thẳng tới Tôn Khởi.
Chỗ Tiêu Trần đi qua hiện đầy huyễn ảnh chồng chéo.
"Rầm!"
Gần như Tôn Khởi không ngờ rằng tốc độ Tiêu Trần sẽ nhanh đến nước này, còn chưa phản ứng kịp đã trực tiếp bị hất bay ra ngoài.
Tôn Khởi nặng nề đập vào trong đất, đập ra một cái hố vĩ đại đường kính trăm mét, văng lên vô số đá vụn và bụi mù.
Căn bản Tiêu Trần không cho Tôn Khởi chút cơ hội thở dốc nào, ném cả người như thái sơn áp đỉnh tới chỗ Tôn Khởi rơi.
Một tia kiếm khí đỏ thắm đột nhiên mọc lên từ trong hố trời, chém thẳng về phía đầu Tiêu Trần.
"Huyết khiên."
Một cái khiên to lớn màu đỏ tươi xuất hiện Tiêu Trần trước người.
Tiêu Trần dùng đầu đội cái khiên, không tránh không né va chạm với kiếm khí.
Hào quang rực rỡ mọc lên giữa không trung.
Kiếm khí bị cái khiên màu máu của Tiêu Trần đụng nát bấy, mà cái khiên cũng bị kiếm khí đánh nát hơn phân nửa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận