"Khụ khụ..."
Lão đạo tỉnh lại ho ra hai búng máu đen.
Bộ dạng hạc phát đồng nhan của lão đạo, lúc này đã biến dạng đến mức già nua không gì sánh được, đôi mắt thanh minh, cũng biến thành vẩn đục.
Lão đạo nhìn Tiêu Trần, lại ngẩng đầu vô thần nhìn vòm trời bị màn đen bao phủ.
Sự tuyệt vọng và phẫn nộ sâu đậm trong đôi mắt ấy, khiến trong lòng Tiêu Trần rung động vô cùng.
"Không còn nhà! !" Lão đạo run rẩy đứng lên, run rẩy nói ra ba chữ kia.
Không còn nhà, ba chữ kia tuyệt vọng và bi thương biết bao, ai không bị mất thì vĩnh viễn không thể cảm nhận được.
Tiêu Trần đỡ lão đạo dậy, nhìn quả cầu đen phong ấn cuối cùng trong tay.
Ngay khi Tiêu Trần chuẩn bị bóp nát quả cầu đen, một vệt sáng màu vàng phóng tới từ nơi xa, rơi thẳng xuống trước người Tiêu Trần.
Bụi mù tán đi, lại là Hầu ca đi mà trở về.
Áo giáp trên người Hầu ca đã rách mướp, lông trên người cũng có nhiều chỗ cháy đen, nhìn qua chật vật vô cùng.
"Toàn bộ không gian đều đã bị phong ấn, không đi được." Hầu ca lắc đầu với Tiêu Trần.
Tiêu Trần gật đầu, thật ra hắn sớm đã đoán được kết quả này.
Y theo thực lực của đối phương, nếu thật sự muốn giữ lại người trong này, sợ rằng cũng không chạy được.
Lúc này Hầu ca đột nhiên nhét đá vá trời vào trong tay Tiêu Trần.
"Đưa tôi làm gì?" Tiêu Trần hơi nghi hoặc.
Hầu ca hít sâu một hơi trịnh trọng nói: "Lát nữa tôi sẽ dùng Kim Thân mạnh mẽ phá tan phong ấn, cậu mang theo đá vá trời rời khỏi nơi này, mang nó mang về di khu Bàn Cổ, trở lại di khu Bàn Cổ thì sẽ an toàn."
Nghe giọng điệu này sợ là đang bàn giao hậu sự, dùng Kim Thân phá tan phong ấn, chỉ sợ bản thân hắn ta cũng phải rơi vào kết cục tan thành mây khói.
Tiêu Trần khẽ lắc đầu, nhìn quả cầu đen trong tay nói: "Thử thời vận đã, nếu như vận khí tốt, có lẽ chúng ta đều không cần chết."
Nói rồi Tiêu Trần bóp chặt quả cầu đen trong tay.
Từng mảnh quả cầu đen hóa thành đốm huỳnh quang, bay lên bầu trời, không có động tĩnh quá lớn.
Đốm huỳnh quang bay lên giữa không trung, bắt đầu vặn vẹo, sau đó bắt đầu tổ hợp.
Cuối những đốm ánh huỳnh quang ấy tổ hợp thành đám phù huyền ảo.
Rất nhanh những phù đó bắt đầu xếp hàng, hình thành một thiên chương trên không trung, thần bí vô cùng.
Nhìn phù không ai xem hiểu kia, ánh mắt Tiêu Trần từ từ sáng lên.
"Lại là cái này, có lòng rồi."
Tiêu Trần nhếch miệng cười, nhét đá vá trời lại vào tay Hầu ca: "Chúng ta đều không cần chết."
Trong tinh hà xa xôi, một nam tử tuấn mỹ thanh lãnh đứng trên một tinh cầu chết, nhìn hư không vô tận.
Một loli tám tuổi đi bên cạnh nam tử, nước mắt lưng tròng.
Tiểu cô nương mặc váy dài màu đen, đối lập khiến làn da trắng nõn càng trơn bóng, nhìn qua giống một đứa con nít bằng sứ.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của tiểu cô nương toàn ngấn lệ.
"Đại Đế tôi có thể biến về không, hu hu..."
Tiểu cô nương lôi kéo nam tử ống tay áo khóc lớn lên.
Người này không phải ai khác, chính là Tiêu Trần ma tính đi Đại Diệt tinh hà trước.
Mà loli đáng yêu vô cùng trước mắt, không phải ai khác, chính là quạ đen nhỏ Tiêu Mỹ Lệ biến hóa thành.
Tiêu Trần ma tính nhìn Tiêu Mỹ Lệ là thương tâm muốn chết, nhẹ nhàng cau mày: "Không phải cô muốn mình hóa hình sao?"
"Oa..." Tiêu Mỹ Lệ khóc ngày càng thương tâm.
Tiêu Mỹ Lệ vừa nghẹn ngào, vừa nói: "Nhưng... nhưng ngài cũng không nói cho tôi, sau khi hóa hình thì lại là như vậy nữa!"
Tiêu Trần ma tính nhìn Tiêu Mỹ Lệ, đối với búp bê sứ mũm mĩm này, hắn thật sự thích.
"Đây là đặc tính của tộc các cô, sinh trưởng thong thả."
Tiêu Trần ma tính khó được ôn nhu một lần, giúp Tiêu Mỹ Lệ lau khô nước mắt.
"Hu hu thế nhưng tôi đã ba vạn tuổi rồi mà!" Tiêu Mỹ Lệ ngày càng thương tâm.
Tiêu Trần ma tính gật đầu: "Ba vạn tuổi của các cô, cũng tương đương với bảy tám tuổi của nhân tộc."
"Tôi có thể biến về không?" Tiêu Mỹ Lệ nhìn vai của ma tính, đó là nơi cô ta thường ở.
Cô ta vốn cho rằng sau khi mình hóa hình, là có thể biến thành một đại mỹ nữ siêu cấp giống như Ma Chủ, kết quả lại biến thành bộ dạng bây giờ, thực sự khiến cô ta rất thương tâm.
Bộ dạng này, sao có thể tranh giành với hai hồ ly tinh kia được đây!
Biến trở về, còn có thể chiếm cái vai, dù sao cũng tốt hơn hiện tại nhiều.
"Bộ tộc các cô rất đặc thù, chỉ có thể có hai con đường, một là đi phản tổ Thú Tu một đạo, hoặc là hóa hình thân cận thiên đạo, cô đã hóa hình rồi, không thể biến về được."
Có lẽ thấy tiểu nha đầu khóc thực sự thương tâm, tính tình Tiêu Trần ma tính tốt đến kì lạ, lời nói cũng nhiều hơn không ít.
"Hu hu thế nhưng khi nào tôi mới có thể trưởng thành chứ!" Tiểu nha đầu vừa nghe lại khóc lên.
"Ba năm vạn năm đi!" Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận