Quỷ Cốc Tử cười giống như một con cáo già: "A, ha ha, cậu yên tâm, lão hủ từ trước đến nay tôn sùng pháp gia, đương nhiên sẽ không làm một số chuyện phạm pháp."
"Nhưng mà, lão nhân gia, cuồng đồ kia tự tiện xông vào hội trường, còn đánh thương con tôi, sẽ không ai quản sao?" Vẻ mặt Trương gia chủ khổ sở.
"Ồ?" Quỷ Cốc Tử càng cười vui vẻ hơn: "Công tử làm chuyện gì, không tới phiên những tôm tép chúng tôi quơ tay múa chân."
Trương gia chủ nhìn con trai mình hôn mê bất tỉnh, cắn răng, lại đặt mông ngồi xuống lại.
"Ừm, tốt, tốt, người thức thời mới là trang tuấn kiệt." Bóng dáng của Quỷ Cốc Tử trong nháy mắt trở về chỗ cũ.
Lúc này dưới sân, Tiêu Trần giơ nắm tay, cười híp mắt nhìn mọi người, lại lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa: "Xin mọi người mười phút, người nào tán thành, người nào phản đối."
"Tôi phản đối." Một âm thanh yểu điệu truyền đến, một thiếu nữ vóc dáng xinh xắn lanh lợi, thế nhưng bộ ngực lại đồ sộ dị thường giơ tay lên.
"Tiểu Di, cô làm cái gì vậy?" Đồng bạn bên cạnh thiếu nữ, kéo ống tay áo của cô.
Thiếu nữ này tên là La Di, quán quân độ hot cuộc so tài lần này, võ phu Thượng tam cảnh, đệ tử quan môn của Hoàng Phủ Phương Linh.
"Hừ." Thiếu nữ hất tay, nhìn Tiêu Trần.
"Tên kia, nói xem, vì sao lại đánh người."
"Ầm!" Thiếu nữ còn nói chưa xong, đã bị Tiêu Trần đánh một quyền lên trên mặt.
"Súc sinh!"
"A nữ thần của tôi, không có bị đánh hư chứ?"
"Cái quái gì thế này, cô gái xinh đẹp như vậy mà cũng xuống tay được ư."
Lúc này tất cả những người xem phát sóng trực tiếp đều nhảy dựng lên chửi đổng.
Tại sao lại nói võ phu có thân thể khỏe mạnh chứ, La Di bị đánh bay đi, thế nhưng lập tức bò dậy được.
Nước mắt không ngừng rơm rớm ở trong mắt La Di, có ai bị đánh mà không bẽ mặt chứ, huống chi cô còn là một cô gái.
Khí thế trên người La Di bỗng nhiên tăng lên mãnh liệt, sức mạnh quá mức to lớn, khiến cho không khí chung quanh, phát ra tiếng nổ tung kinh khủng.
"Ha ha, súc sinh chịu chết đi."
"Tiểu Di, đánh chết hắn."
Mọi người xem phát song trực tiếp ở trước cửa học viện lớn tiếng la lên.
"Trở về đi." Lúc này âm thanh một nữ nhân vang lên ở đây như tiếng sấm.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hoàng Phủ Phương Linh đứng trên khán đài, lạnh lùng nhìn La Di.
"Sư phụ." La Di cho rằng mình nghe lầm, nhìn Hoàng Phủ Phương Linh với vẻ đáng thương.
"Nếu như con dám ra tay, thì trở về diện bích mười năm." Hoàng Phủ Phương Linh nói xong nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần đương nhiên nhận ra Hoàng Phủ Phương Linh, khẽ gật đầu.
La Di tủi thân, trực tiếp ngồi dưới đất òa khóc.
Tiêu Trần nhìn mọi người một chút rồi nói: "Hiện tại không ai phản đối đúng không! ?"
"Cậu đến cùng là muốn làm gì?" Một thiếu niên cao lớn cau mày hỏi.
Hai mắt Tiêu Trần đột nhiên trở nên đỏ như máu, trên mặt bò đầy hoa văn cổ quái.
Sau một lúc, Tiêu Trần cầm một cái khiên máu, đánh thẳng về phía thiếu niên.
Mặt thiếu niên đổi sắc, khí thế trên người đột nhiên bạo phát, hai tay hung hăng đặt trên mặt đất.
Mặt đất kiên cố, bỗng nhiên trở nên mềm mại không gì sánh được, nửa người Tiêu Trần đột nhiên hõm vào.
"Thần Nhất Cảnh." Đại lão trên khán đài kinh hãi đứng lên toàn bộ.
"Phong Tử Cốc này đã tiến vào Thần Nhất Cảnh."
"Quán quân lần này, có lẽ trừ cậu ta ra thì không còn ai khác nưa."
Thiếu niên này chính là Phong Tử Cốc tới từ Xuân Thu đại thế giới, thí sinh có niềm hi vọng lớn nhất rằng sẽ đoạt giải quán quân.
"Chúc mừng, chúc mừng, Học viện Tu Hành họ Phong mấy người, lần này có lẽ sẽ là quán quân rồi."
Một số đại lão nói lời khen với lão đầu có vẻ mặt đắc ý.
Lão nhân này chính là viện trưởng của Học viện Tu Hành họ Phong, Phong Tử Cốc chính là đại biểu cho học viện bọn họ.
Nếu như Phong Tử Cốc đoạt giải quán quân, như vậy học viện sẽ có được tài nguyên linh thạch, tạo quan hệ tốt từ trước, còn có thể kiếm chút canh cặn.
Vậy mà lúc này dưới trận lại xảy ra dị biến, Tiêu Trần hãm vào đất, đột nhiên xông lên.
Dưới chân Tiêu Trần, thế mà lại xuất hiện một tấm khiên máu, xem ra Tiêu Trần chính là dựa vào thứ này, để chống đỡ bản thân.
Tất cả chuyện này xảy ra thật sự quá nhanh, Phong Tử Cốc căn bản không dự liệu trước, Tiêu Trần thế mà lại nhanh chóng chạy thoát, cái khiên huyết sắc to lớn ấy đến trước mắt mới phản ứng được.
"Ầm!"
Lúc này đã trễ rồi, Phong Tử Cốc trực tiếp bị khiên máu đụng phải bay ra ngoài, trượt đến bên cạnh diễn võ trường, ngất đi.
"Ngươi dám." Viện trưởng của Học viện Tu Hành họ Phong trừng mắt đến sắp nứt ra, Phong Tử Cốc ấy đúng là cây rụng tiền, nếu như bị đánh phế đi, sau này đúng là khổ cực hơn nhiều.
Đột nhiên bóng dáng của Quỷ Cốc Tử xuất hiện ở trước mặt ông ta, viện trưởng còn chưa kịp phản ứng, đã bị đánh bay ra ngoài.
Lão đầu cũng ghê gớm, theo sau chính là một trận đấm đá.
"Người như mi, sao xứng làm gương sáng cho người khác, hừ!" Quỷ Cốc Tử nhổ một bãi nước miếng lên người viện trưởng, lững thửng bỏ đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận