Bây giờ lại đột nhiên thò ra một cái đầu, người nhát gan có lẽ sẽ lập tức bị hù chết mất.
Phải biết rằng xung quanh đang bị tấm chắn máu phong bế, làm thế nào mà cái thứ này có thể vào được chứ?
Tiêu Trần nhìn cái đầu trước mặt, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ chỉ có một cái đầu không có thân thể.
Mái tóc dài xõa xuống che khuất khuôn mặt, không nhìn rõ tướng mạo, cũng không phân biệt được nam nữ, sát khí màu đen không ngừng lượn lờ trên cái đầu người.
"F* ck..." Tiêu Trần tức giận quát lên: "Tao... tao là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, là người kiên định theo chủ nghĩa vô thần, đám đầu trâu mặt ngựa tụi mày sao có thể làm dao động trái tim kiên định của tao được?"
"Ầm!" Tiêu Trần cũng rất to gan lớn mật, vừa nói vừa dùng búa đập vào nó.
Sức lực của Tiêu Trần lớn đến mức đập thẳng cái đầu người vào tấm chắn máu trước mặt, thậm chí không thể gỡ xuống được.
"Đệch mợ, có thể công kích được, chẳng lẽ là âm hồn gì đó à?" Tiêu Trần có chút ngu người.
Nhưng nếu không phải là âm vật thì làm sao nó có thể lặng lẽ tiến vào không gian phong bế này được.
Tiêu Trần lại cúi đầu nhìn cổ mình, những đống đồ lộn xộn của Phật giáo cũng không có phản ứng gì.
Nói cách khác, thứ này có thể còn sống, giống như Bát Dực Chúc Xà, là một sinh linh sống sờ sờ.
Đúng lúc này, cái đầu bị đụng vào tấm chắn máu đột nhiên chuyển động, phát ra âm thanh tạch tạch tạch cực kỳ chói tai.
Trong lòng Tiêu Trần dâng lên một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
"Nè em gái, làm phiền nha, hẹn gặp lại sau."
Tiêu Trần thậm chí chẳng quan tâm đến việc bảo vệ bản thân, lao ra khỏi không gian bảo vệ của tấm chắn máu, điên cuồng rút lui.
Sát phong màu đen nháy mắt cào xé da thịt lõa lồ bên ngoài của Tiêu Trần, làm lộ ra cả xương cốt trắng hếu.
Khi Tiêu Trần rút lui đến vị trí an toàn, tay và mặt của hắn gần như bị sát phong cào xé thành xương khô.
Nếu là người bình thường, có lẽ đã đau đến chết đi sống lại, nhưng Tiêu Trần vẫn còn hí ha hí hửng lắm.
Lưu Tô Minh Nguyệt vừa khóc sướt mướt vừa điều trị vết thương cho Tiêu Trần, trong khi Tiêu Trần cảnh giác không biết con ma quái quỷ kia có đuổi theo mình hay không.
"Phù..." Nhìn hồi lâu không thấy có động tĩnh gì, Tiêu Trần rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác nguy hiểm vừa rồi thật con mẹ nó đáng sợ quá trời, nếu chạy chậm một chút, chắc chắn sẽ ngỏm củ tỏi cho mà xem.
Tiêu Trần nhìn sát khí đè ép trước mặt như là mây đen áp thành, thật sự hơi nhức hết cả bi.
Nếu cứng rắn xông lên, chưa nói đến việc sát khí có thể cào xé mình thành mảnh vụn, thì những sinh vật quỷ dị trong sát khí đã có thể treo ngược mình lên đánh.
Nhưng mình nhất định phải vượt qua, đó chính là vấn đề, không thể trì hoãn quá nhiều thời gian được.
Tiêu Trần lấy túi Bách Bảo của Lưu Tô Minh Nguyệt, lục lọi bên trong.
Bởi vì không có chân nguyên, Tiêu Trần không thể sử dụng pháp bảo, vì vậy Tiêu Trần phải tìm một thứ gì đó có thể tự động kích hoạt cơ chế phòng ngự.
Nhìn những cái lục lạc, ghế bập bênh và đủ loại đồ chơi khác, Tiêu Trần đau đầu nhức óc.
Sau một hồi tìm kiếm, Tiêu Trần tìm thấy hai bộ quần áo và một chiếc mũ bảo hiểm nhỏ màu hồng.
Quần áo Tiêu Trần không dùng được, quần áo trên người hắn phẩm cấp đã vượt xa tít tắp, sát phong hoàn toàn không thể thương tổn thân thể hắn.
Nhắc tới quần áo trên người, Tiêu Trần bỗng nổi giận, lúc trước khi làm quần áo cũng chỉ tính đến trọng lượng, hầu như không có thêm công năng nào khác.
Kết quả là quần áo rách rưới hiện tại hầu như không có công năng nào khác ngoài khả năng chống sát thương và rèn luyện thân thể, thậm chí chúng còn không thể thực hiện được những biến ảo cơ bản nhất.
Đây là điển hình của học lệch, học lệch vô cùng nghiêm trọng.
"Dùng ít chân nguyên kích hoạt nó đi." Tiêu Trần nhìn cái mũ bảo hiểm màu hồng nhỏ, trong lòng cảm thấy vạn phần không muốn, nhưng vì cái mạng nhỏ hắn cũng hết cách rồi.
"Ah ya." Lưu Tô Minh Nguyệt ngây ngốc rót một chút chân nguyên.
Cái mũ bảo hiểm nhỏ màu hồng đã xuất hiện một ít thay đổi, phóng to hơn một chút.
Tiêu Trần chỉ vào đầu của mình nói: "Thử điều khiển nó để anh đeo thử đi."
"Ah!" Lưu Tô Minh Nguyệt mặt mũi tràn đầy tò mò, cẩn thận điều khiển cái mũ bảo hiểm.
"Binh bốp." Cái mũ bảo hiểm đội vào đầu Tiêu Trần, đột nhiên tự động điều chỉnh.
Lập tức bao phủ toàn bộ đầu của Tiêu Trần, chỉ để lại một đôi mắt.
"Yah, đẹp quá." Lưu Tô Minh Nguyệt thấy thế, bàn tay nhỏ bé đập thẳng.
Tiêu Trần gần như tuyệt vọng. Cái mũ bảo hiểm màu hồng đó, hắn có thể tưởng tượng hình dáng hiện tại của mình biến thái đến mức nào.
Sau đó Tiêu Trần xâu các loại hạt châu dạ quang trong túi Bách Bảo bằng dây thừng, cột quanh cổ tay mình.
Đi vào nơi có sát phong đậm đặc, thị giác là một vấn đề lớn, nếu không giải quyết được, có thể sẽ giống như vừa rồi có ma quỷ gì đó chạy vào, chỉ có thể dùng chuỗi hạt trong tay của Lưu Tô Minh Nguyệt để phát hiện nó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận