Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1991: Cửu Vĩ Hồ chết

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Cửu Vĩ Hồ vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt tay cô xuống, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô ta sợ tay của mình sẽ quấy nhiễu Tiêu Trần.
Cửu Vĩ Hồ để lại sự dịu dàng cuối cùng cho Tiêu Trần.
Cửu Vĩ Hồ rời đi.
Đi vô cùng đột ngột, rất đột ngột.
Thế sự vô thường, bốn chữ này sao mà tàn nhẫn đến thế.
Ngay cả Tiêu Trần đã nhìn quen sinh tử, nhìn thấu thế sự, cũng không thể chấp nhận hiện thực tàn khốc này.
Rõ ràng mới đây không lâu, nữ tử trong ngực vẫn đang cãi cọ với chính mình, vẫn còn mỉm cười với chính mình.
Nữ tử trong ngực hắn đã hoàn toàn mất đi độ ấm, một ngọn lửa xanh lam bốc lên từ cơ thể lạnh như băng của cô ta.
Ngọn lửa xanh lam, soi sáng khu rừng tăm tối.
Tương truyền, khi Thiên Hồ chết đi, linh hồn sẽ hóa thành một ngọn lửa, soi đường cho người sống đi sang bờ bên kia.
Mà thân hình của Cửu Vĩ Hồ lúc này cũng hóa thành một điểm ánh sáng huỳnh quang, tiêu tán trên không trung.
Một điểm ánh sáng huỳnh quang chui vào giữa thiên địa, đại yêu ngã xuống, số mệnh trở lại nuôi dưỡng thiên địa.
Vòng quay của sự sống và cái chết chính là như thế.
Nhìn ngọn lửa xanh lam, Tiêu Trần biết đây là món quà cuối cùng mà Cửu Vĩ Hồ dành tặng cho mình.
Tiêu Trần có chút muốn khóc, nhưng hắn đã quên làm thế nào để khóc.
Cuối cùng, Tiêu Trần lảo đảo đi theo ngọn lửa này, đi về phía sâu nhất của rừng rậm Cực Dạ.
Đi mãi đi mãi, con đường được chiếu sáng bởi ngọn lửa xanh lam đã thay đổi, con đường núi gập ghềnh trở thành một đường bằng phẳng, rồi con đường bằng phẳng lại trở thành lầy lội nhấp nhô...
Trong thoáng chốc, Tiêu Trần dường như đã nhìn thấy xuân hạ thu đông, nhìn thấy năm tháng yên ả...
Không biết đi mất bao lâu, có lẽ một năm, có lẽ mười năm, hoặc có lẽ là một trăm năm...
Tiêu Trần cuối cùng cũng nhìn thấy một điểm ánh sáng và cả một gương mặt quen thuộc.
"Giữ lại ngọn hồn hỏa đó..."
Tiêu Trần nói xong cả người ngã xuống.
...
Tinh không đen tối tĩnh mịch, nguy hiểm nhưng đầy cám dỗ.
Lúc này, Tiêu Trần ma tính mặt không biểu tình kéo ba ngôi sao cực kỳ lớn về phía hàng rào trong truyền thuyết.
Tương Tư vẫn ôn như yếu ớt, điềm đạm đáng yêu như trước, ánh mắt nhìn Tiêu Trần ma tính như muốn chảy ra nước.
Ma Chủ Yến Hồng Diệp ôm chặt lấy một cánh tay của Tiêu Trần ma tính không chịu buông ra.
Yến Hồng Diệp không dám buông tay, bởi vì chỉ cần cô buông tay, Tiêu Trần ma tính có thể sẽ biến mất không còn chút tung tích trong nháy mắt.
Theo tính khí lạnh lùng của Tiêu Trần ma tính, hắn sẽ không đợi người khác đâu.
"Công tử ơi, ngài bận rộn lâu như vậy chỉ là muốn tìm mấy ngôi sao này sao?"
Tương Tư là một đao linh, chỉ cần bản thể ở bên cạnh Tiêu Trần ma tính, cô ta không sợ sẽ không đuổi kịp Tiêu Trần ma tính.
Mặc dù cũng rất muốn ôm cánh tay của Tiêu Trần ma tính, nhưng dù sao cũng phải để lại một cánh tay cho Tiêu Trần ma tính kéo đồ!
Tiêu Trần ma tính không trả lời, đương nhiên Tương Tư cũng quen rồi.
Hàng rào không thể tùy ý đi tới, đương nhiên đây chẳng qua là đối với người khác mà thôi. Hiển nhiên Đại Ma Đầu Tiêu Trần ma tính không ở trong danh sách này.
Khi đi ngang qua Kinh Cức Tắc Đồ, Tiêu Trần ma tính đã chém xuống một đao, lập tức chém Kinh Cức Tắc Đồ thành hai nửa.
Điều này làm cho hai người Tương Tư và Yến Hồng Diệp hâm mộ không thôi, đôi mắt sao nhỏ bay phấp phới, người nam nhân này lúc nào cũng quyến rũ như vậy.
Kinh Cức Tắc Đồ được coi như là một phòng tuyến, vậy mà cứ thế bị chém ra như vậy, hành động này đương nhiên sẽ khiến đại đạo bất mãn.
Cô gái ngồi trên hồ lô lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Trần ma tính, quắc mắt lạnh lùng nhìn nhau, đôi mắt to trừng lớn, hận không thể xé nát Tiêu Trần ma tính.
Đương nhiên thiếu nữ cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, trước giờ nàng đã không thể làm gì Tiêu Trần ma tính được, huống hồ bây giờ Tiêu Trần ma tính còn nắm giữ Sáng Giới Thập Tự.
"Có chuyện?" Câu hỏi của Tiêu Trần ma tính từ trước đến này đều luôn dứt khoát gọn gàng như vậy.
Thiếu nữ tức giận xanh cả mặt, hỏi như vậy sao giống như mình là tội phạm quá vậy?
Thiếu nữ chỉ vào Kinh Cức Tắc Đồ bị chém thành hai khúc chiếm khắp tinh không tức giận nói: "Tại sao cậu lại bổ nơi này, nơi đây xem như là lạch trời, là một khu vực rất tốt để phòng ngự."
"Ngăn cản tôi." Tiêu Trần ma tính còn không thèm nâng mí mắt, kéo ba viên ngôi sao to lớn tiếp tục tiến lên.
Thiếu nữ nghe mà mí mắt giật giật, thật muốn đi tới cho hắn cho hắn biết thế nào là lễ hội.
Thiếu nữ hít thở một hơi, cố nén xúc động đánh người hỏi: "Cậu làm động tĩnh lớn như vậy là muốn làm gì?"
Tiêu Trần ma tính hơi không kiên nhẫn, trong nháy mắt, một đao khí màu đen to lớn gần như tràn ngập toàn bộ tầm mắt chặn đầu đánh xuống.

Bình Luận

0 Thảo luận