"Hừ, đây là của tôi." Lưu Tô Minh Nguyệt giơ nắm đấm nhỏ lên, hung hăng gật đầu.
Cuối cùng, Cuồng Dạ đáng thương chỉ có thể đeo bám trên tóc Tiêu Trần, thỉnh thoảng vẫn phải chịu ánh mắt xem thường của Lưu Tô Minh Nguyệt.
Nhìn đao linh vừa rồi còn hung ác ngập trời, bây giờ lại ngoan ngoãn như một con chó con, không dám phản kháng lại sự "hung ác" của Tiêu Trần.
Cảnh tượng kỳ quái này khiến cho đại não của mọi người đều có chút chết máy.
Cảm nhận được ánh mắt quỷ dị của mọi người, đôi mắt đỏ tươi của Cuồng Dạ nổi lên một tia sáng dữ tợn.
Đôi mắt hung ác thô bạo kia khiến da đầu của tất cả mọi người nhìn vào đều cảm thấy tê dại, đao linh vẫn là đao linh như cũ, nó chỉ nhận thức một mình Tiêu Trần mà thôi.
"Đao tốt." Liên Thương Sinh được hoàn toàn giải phóng, bất luận là về phẩm cấp hay chất lượng đều có phần vượt quá sức tưởng tượng của Tiêu Trần.
Tiêu Trần quơ quơ Liên Thương Sinh trong tay, bất cứ nơi nào ánh đao đi qua, một luồng khí tức cuồng bạo cuồn cuộn nổi lên trong không khí, nhiệt độ xung quanh cũng giảm đi đáng kể dưới tác động của luồng khí tức cuồng bạo này.
Tiêu Trần hài lòng gật đầu, mặc dù bây giờ hắn không thể sử dụng Thiên Chinh Quyết.
Nhưng với kỹ năng kiếm thuật lộn xộn của mình, cả thực lực hiện có của hắn và sự trợ giúp của đao linh.
Tiêu Trần hiện tại, nếu gặp phải Thần Vô Chỉ Cảnh mới, chỉ cần đối phương không dùng loại lĩnh vực cực chiêu, Tiêu Trần có thể đánh một trận đấy.
Nhan Tử Ninh đến bên cạnh Tiêu Trần, hứng phấn hỏi: "Nhóc con, cậu làm thế nào thu phục đao linh vậy? Làm thế nào thế?"
Nhìn bộ dáng phấn khích của cô, người không quen còn tưởng rằng chính cô mới thu được lợi ích lớn gì đó đấy!
Tất cả mọi người cũng tò mò nhìn Tiêu Trần, chuyện này nghĩ như thế nào, bọn họ đều cảm thấy không bình thường.
"Nó nghĩ tôi lớn lên... ờm... xinh đẹp, nên nó đi theo tôi đó." Tiêu Trần trợn mắt bắt đầu bốc phét.
"Lừa ai đó?" Nhan Tử Ninh lắc đầu, có chút không nói sẽ không buông tha.
Đại trưởng lão lôi kéo Nhan Tử Ninh, ra hiệu cho cô đừng hỏi tiếp nữa.
Trong giới tu hành, hỏi bí mật của người khác là điều tối kỵ.
Nhan Tử Ninh hơi xin lỗi lè lưỡi, vừa rồi cô quá phấn khích nên không để ý đến những chi tiết này.
Lúc này, u Dương Đức cúi đầu thật sâu với Tiêu Trần.
Thanh âm của u Dương Đức có chút run rẩy: "Đại ân của cô nương, nhà họ u Dương không thể không báo đáp, sau này nếu có việc gì cần sai khiến, nhà họ u Dương sẽ cố gắng hết sức."
Chuyện lần này, mặc dù có một số nguy hiểm ở giữa, nhưng kết quả tất cả đều vui vẻ.
Đặc biệt là nhà họ u Dương, từ nay về sau, bọn họ không còn phải phiêu bạt trong hư không tìm kiếm Liên Thương Sinh nữa.
"Không có ân, không cần báo, cứ làm việc cần làm là được rồi." Tiêu Trần không rảnh nói đông nói tây với những người này.
Sau khi nghe Tiêu Trần nói, cung chủ bất đắc dĩ kéo tay Tiêu Trần, chớp mắt với Tiêu Trần.
Tất nhiên Tiêu Trần hiểu ý cô, cung chủ muốn mình không từ chối ý tốt của u Dương Đức.
Cung chủ làm như vậy là có lý do, nhà họ u Dương rất nổi tiếng trong hư không.
Gia tộc của họ tuy không số lượng không nhiều lắm nhưng hầu như đều là những nhân vật đạt trình độ cao nhất.
Hơn nữa nhà họ u Dương bọn họ là người đúc kiếm giỏi nhất, lần này u Dương Đức đến Canh Kim Thiên Cung để trao đổi một số kinh nghiệm đúc kiếm.
Những thanh kiếm do nhà họ u Dương làm ra có phẩm chất cực kỳ cao, được các kiếm tiên vô cùng ưa chuộng.
Bởi vì nhà họ u Dương rất giỏi đúc kiếm, nên họ có quan hệ rất tốt với nhiều đại kiếm tiên.
Sức chiến đấu của kiếm tiên thì không cần phải nhiều lời, trong giới tu hành nơi lấy thực lực làm hàng đầu, lực ảnh hưởng của nhà họ u Dương cực kỳ lớn.
Nếu như có thể có được ý tốt của u Dương, đó sẽ là một điều vô cùng tốt với Tiêu Trần.
Cung chủ là có ý tốt, nhưng không biết điều khiến Tiêu Trần phiền nhất chính là có một chút quan hệ với chỗ này hay chỗ kia.
Tiêu Trần đã quen ở một mình, cũng không thích những thứ này đạo lí đối nhân xử thế này.
u Dương Đức nhìn Tiêu Trần đầy mong đợi, nhưng Tiêu Trần đã quay người khiêng Liên Thương Sinh rời đi.
u Dương Đức bất đắc dĩ lắc đầu, thiếu nữ này có cá tính quá!
Nhưng ngay sau đó mắt u Dương Đức lập tức sáng lên, nữ tử như vậy không phải là nửa kia mà hắn ta đang đau khổ tìm kiếm sao?
Nhìn bóng lưng cực kỳ quyến rũ của Tiêu Trần, u Dương Đức hung hăng gật đầu, như thể đã hạ quyết tâm.
"Công tử, tay của ngài." Tiểu Đồng chạy tới, nhìn thấy u Dương Đức không có tay, nước mắt liền tuôn rơi.
Mặc dù gã thường thích đối nghịch với công tử nhà mình, nhưng công tử chưa bao giờ tức giận gã.
Hơn nữa sau bao nhiêu năm trằn trọc trong hư không, cả hai đã ủng hộ nhau trên mọi nẻo đường.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận