"Huhu, Đại Đế ca ca, mau mau tỉnh lại đi, có yêu quái kìa!"
Năm giờ sau, Lưu Tô Minh Nguyệt ghé vào cái vạc, bị dọa khóc lớn.
"Phù..." Nghe thấy tiếng khóc của Lưu Tô Minh Nguyệt, Tiêu Trần xoay người đứng dậy khỏi nước thuốc.
Lúc này, máu thịt trên người Tiêu Trần bị sát phong thổi bay đều đã tái sinh.
Hơn nữa sau khi hấp thụ tim Thương Lam, làn da trên cơ thể Tiêu Trần rõ ràng mơ hồ tản ra hàn khí không thể giải thích được.
Tốc độ khôi phục nhanh như vậy đều là do công dụng của nước thuốc.
Đương nhiên không cần phải nói, tim Thương Lam là thứ quan trọng nhất khi bước vào Kim Cương Biến, thậm chí nó còn liên quan đến sự ngưng tụ Vũ Đảm.
Còn những nước thuốc kia là do Võ Vô Địch tự mình điều chế ở Bất Chu giới, chúng có tác dụng trị liệu và phục hồi rất mạnh mẽ.
Hơn nữa những nước thuốc không giống như ngọc Sơn Thần của Lưu Tô Minh Nguyệt.
Ngọc Sơn Thần có thể chữa lành vết thương, thậm chí hồi sinh người chết không bao lâu, hồn chưa lìa khỏi xác.
Nhưng ngọc Sơn Thần không thể bù đắp được những tinh khí đã bị xói mòn, đó cũng là lý do tại sao những người được ngọc Sơn Thần chữa trị cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi.
Và những lọ thuốc này đều được phối trí tỉ mỉ, thiên tài địa bảo bên trong, thậm chí
đến mức xa xỉ.
Mặc dù tốc độ khôi phục không nhanh như ngọc Sơn Thần, nhưng dược hiệu mạnh mẽ có thể giúp Tiêu Trần đồng thời khôi phục thân thể và tinh khí.
Tiêu Trần cảm nhận được những biến hóa trong cơ thể mình, cảm thấy cơ thể mình dễ chịu chưa từng thấy, thậm chí còn có cảm giác lâng lâng.
"Oa, Đại Đế ca ca, đừng đỏm dáng nữa, trước mặt có yêu quái kìa!" Nhìn thấy Tiêu Trần đang quan sát thân thể của mình, Lưu Tô Minh Nguyệt nhảy lên vai Tiêu Trần, hung hăng kéo tai Tiêu Trần.
Tiêu Trần lập tức dừng hồ lô lớn nhìn về phía trước, có chút nghi hoặc.
Bởi vì không có gì phía trước, những yêu quái đào đâu ra vậy?
Tiêu Trần lấy địa đồ ra hỏi: "Minh Nguyệt, chúng ta đã chạy mấy giờ rồi."
Lưu Tô Minh Nguyệt vạch đầu ngón tay, vẻ mặt mơ hồ: "Sáu giờ... Không... Không đúng... năm... năm giờ... không... không biết nữa..."
"Phụt..." Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Tiêu Trần cẩn thận đánh giá địa hình trước mặt, dường như không có gì thay đổi.
Không khí Hắc Sơn vẫn trầm lặng như vậy, dòng sông Nghiệp Hỏa vẫn còn dữ dội như vậy.
"Không phải em vừa mới nói có yêu quái đấy ư, ở đâu?" Tiêu Trần hỏi.
Lưu Tô Minh Nguyệt gãi gãi đầu, vẻ mặt nghi hoặc: "Vừa rồi em nhìn thấy một con yêu quái lớn lắm. Nó bước một bước từ bên đó tới bên này."
Lưu Tô Minh Nguyệt chỉ sang một bên của Hắc Sơn, vừa chỉ sang bên kia vừa khoa trương khoa tay múa chân bằng đôi tay nhỏ bé của mình.
Tiêu Trần hé mắt, lấy địa đồ ra, đánh dấu vào nơi nguy hiểm gật một cái, một dòng thông tin mãnh liệt tràn vào trong đầu hắn.
"Luyện Phong ngục là nơi giam giữ trọng phạm của Minh Phủ. Sau bạo động dòng sông Nghiệp Hỏa, nơi này đã trở nên hoang phế, nhưng những tù nhân bị giam giữ lại chưa được chuyển giao ngoài kịp thời."
"Ở đây có một đại trận tự nhiên được gọi là Luyện Phong Kính Nguyệt. Trận này chỉ có thể vào chứ không thể ra."
"Con mẹ nó nhắc đến mà năng lực trận pháp cái đéo gì cũng không nói rõ."
Chỉ vài câu rải rác lại khiến lông mày Tiêu Trần nhăn lại thật sâu, nơi Minh Phủ giam giữ trọng phạm, thứ quái quỷ gì sẽ bị giam cầm ở đây chứ?
Tiêu Trần dùng mông cũng biết đó là những lão quỷ thế lực khủng bố và làm nhiều việc ác.
Loại lão quỷ này những nơi khác không thể nhốt, chỉ có thể nhốt ở đây.
Từ xưa đến nay trận pháp luôn là thứ nguy hiểm nhất, lực sát thương lớn nhất, một bước đi nhầm kết cục có thể là thịt nát xương tan.
Nếu có Hắc Phong ở bên cạnh thì may ra, nhưng bây giờ Hắc Phong không ở bên cạnh, Tiêu Trần chỉ có thể dựa vào tự mình dẫm mìn mà thôi.
Tiêu Trần cũng không nghĩ nhiều, nghĩ cũng vô ích, bởi vì nhận thức về trận pháp của Tiêu Trần, ngoại trừ những thứ cơ bản nhất thì hầu như dốt đặc cán mai.
Tiêu Trần ngồi trên hồ lô tiếp tục đi về phía trước, cảnh tượng trước mắt dường như không có gì thay đổi với những địa phương khác, nhưng Tiêu Trần cũng không dám buông lỏng chút nào.
Trong một số đại trận, bạn chỉ có thể vào trong mới phát hiện điểm dị thường, chứ không thể tìm thấy bất cứ điểm nào ở bên ngoài.
Tiêu Trần đặt Lưu Tô Minh Nguyệt vào ngực, rút đoản đao sau thắt lưng ra, cơ bắp trên thân thể cũng căng cứng đến cực điểm.
Không chỉ phải đề phòng đại trận, mà còn phải cảnh giác với những lão quỷ đang bị giam giữ, những tù nhân này chẳng kẻ nào lương thiện, nếu không thì sẽ không bị nhốt vào Luyện Phong ngục.
"Ở phía trước, vừa rồi đại yêu quái từ nơi này bước qua." Lưu Tô Minh Nguyệt bới ra trước ngực Tiêu Trần, lộ ra cái đầu nhỏ, yếu ớt chỉ vào ngọn núi phía trước.
Tiêu Trần híp mắt nhìn nơi mà Lưu Tô Minh Nguyệt chỉ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận