"Hết rồi, hết thật rồi, chỉ có chừng đó thôi." Hắc Phong lè lưỡi lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Cho dù đem tôi làm thịt heo nấu hai lần, cũng chỉ có bấy nhiêu thôi."
"Anh thật đúng là con mẹ nó cao phú soái mà." Ngay cả Tiêu Trần khi nghe con số khổng lồ này cũng có chút giật mình.
Hắn biết tên này có thói quen tiết kiệm tiền, nhưng không bao giờ tưởng tượng rằng vậy mà lại có nhiều như vậy.
Gần 400.000 viên là khái niệm gì chứ?
Chỉ sợ cho dù vét sạch một số đại thế giới cũng không thể kiếm được nhiều linh thạch thuộc tính như vậy.
"Hắc hắc." Tiêu Trần vui vẻ đứng lên: "Anh lấy ra trước đã, phần còn lại tôi sẽ nghĩ biện pháp."
"Lấy của tôi ra trước là có ý gì?" Hắc Phong nhảy dựng lên, vung móng heo, hung hăng đánh vào đầu gối Tiêu Trần.
Hắc Phong tức giận chỉ vào các ngôi sao đó: "Anh là trông cậy vào phế vật Thần Vô Chỉ Cảnh đi kéo những thứ đó à?"
Sau khi Địa Cầu tiến vào đại thế giới, cái tên quỷ lười Hắc Phong cũng thu được rất nhiều lợi ích, rõ ràng tiến vào Thần Vô Chỉ Cảnh nhưng lại không bị Bất Quy Lộ triệu hồi.
Nếu những tu sĩ khác biết được chuyện này, phỏng chừng sẽ tức giận chết mất.
Thực ra tư chất của Hắc Phong thật sự rất tốt, có thể liều mạng đầu thai với Độc Cô Tuyết, nhưng tên này lại lười biếng.
Theo lời của hắn ta: "Ông đây là người có Đại Đế làm hộ vệ, ai mà thèm đi tu luyện chịu tội chứ!"
Nhưng ngay cả khi nằm tiến vào Thần Vô Chỉ Cảnh, cũng chẳng thể nào kéo được những ngôi sao này.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, loại chuyện bày trận này nhất định phải có người đáng tin cậy tham gia: "Anh chờ tôi xíu, tôi đi một lát sẽ về."
"Ngài cứ đi thong thả, hắc hắc..." Hắc Phong cười phóng đãng.
"Nếu anh dám chạy, tôi sẽ giật cái đuôi của anh xuống đó." Tiêu Trần còn không biết tên này đang suy nghĩ gì à?
Mặt heo Hắc Phong tối sầm lại, vỗ vỗ ngực: "Tôi mà là loại heo như vậy sao? Việc của huynh đệ, tôi đương nhiên sẽ cố gắng hết sức."
"Ừ." Tiêu Trần không chút do dự nhẹ gật đầu.
"Quan hệ nhiều năm như vậy thật là uổng công mà." Hắc Phong thở dài thườn thượt.
Tiêu Trần liếc mắt, ngay lập tức biến mất không còn tung tích.
Ngay sau đó Tiêu Trần trở lại, dẫn theo một người đàn ông to lớn và một đám phụ nữ xinh đẹp bốc lửa.
"Tiểu Trần à, tuổi con không còn nhỏ nữa rồi, nhanh nhanh kiếm một cô gái đi."
"Ừ, môn chủ muốn ôm cháu trai đến phát điên rồi."
Tiêu Trần bị bao vây bởi đám phụ nữ này, đau đầu nhức óc.
Những người phụ nữ này không ai khác chính là đám mẹ của Tiêu Trần, còn về phần người to con kia thì còn ai có thể là ngoại trừ Hình Thiên?
Địa Cầu tiến vào đại thế giới, ảnh hưởng đến đại địa xung quanh, khu vực chỗ bọn họ cũng bộc phát linh khí, có ít nhất 30% các mẹ tiến vào Thần Vô Chỉ Cảnh.
Cứ như thế, một loạt các vị Thần Vô Chỉ Cảnh có thể tự nhiên kéo theo một ngôi sao.
Khi nghe Tiêu Trần nói cần các cô đến làm cu li, tức giận đến mức lập tức véo vào Tiêu Trần.
"Hì hì, tôi đi trước nhé, Hắc Phong nhớ làm mọi chuyện thật tốt cho tiểu gia đấy, không chỉ điệu thấp mà còn phải làm cho thật đẹp đó." Tiêu Trần vui vẻ biến mất trong hư không.
"Tôi, Hắc Phong, từ nay về sau sẽ là quản đốc của đám phụ nữ xấu xí các cô, làm việc gì cũng phải nghe lời của tôi, bảo các cô đi về hướng tây..."
Tiêu Trần vừa rời đi, Hắc Phong đã đắc ý bắt đầu.
Đám phụ nữ này đâu có phải là đèn đã cạn dầu, nghe thấy mình bị gọi là phụ nữ xấu xí, cả đám đã xắn tay áo đánh Hắc Phong béo một trận.
"Tôi muốn khiếu nại, tôi muốn khiếu nại..." Hắc Phong ôm lấy đôi mắt thâm tím của mình than thở khóc lóc rống lên.
...
Ở Địa Cầu, Tiêu Trần vừa mới đáp xuống đường phố, một bóng dáng yểu điệu đột nhiên lao vào trong ngực hắn.
"Oa oa..." Tiêu Trần thần tính khóc cực kỳ đau lòng.
"Huhuhu hắn đi rồi, hắn đi thật rồi." Tiêu Trần thần tính vừa khóc vừa đau lòng nói.
Tiêu Trần nhân tính nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiêu Trần thần tính: "Tôi biết rồi."
"Huhu" Tiêu Trần thần tính khóc lê hoa đái vũ, đúng lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt cũng chui ra khỏi lồng ngực của Tiêu Trần thần tính.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhảy lên đầu Tiêu Trần nhân tính, không biết vì lý do gì cũng gào khan theo.
Tiêu Trần nhân tính không lên tiếng, ngồi ở trên ghế dài trong công viên ôm Tiêu Trần thần tính đang đau lòng, mặc cho hai người khóc.
Tiêu Trần nhân tính lắc lắc cánh tay, vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiêu Trần thần tính, trong miệng ngâm nga một bài hát không tên.
Đây là một bài hát mà Tiêu Trần thường ngâm nga.
Sau khi Tiêu Trần thần tính khóc xong, hắn vùi đầu vào trong ngực Tiêu Trần nhân tính, không muốn đứng dậy: "Tại sao hắn lại rời đi?"
Tiêu Trần nhân tính mỉm cười: "Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là hắn cảm thấy đã đến lúc phải đi rồi, hắn rời đi cũng không hề tiếc nuối, đúng không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận