Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1641: Người anh dịu dàng nhất

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tay anh trai nhẹ nhàng vung lên trước mặt đứa bé, một cái mặt nạ chảy nước mắt xuất hiện trên tay.
"Nó sẽ bảo vệ em, nếu có nguy hiểm thì đeo nó lên." Ca ca đặt mặt nạ lên tay đứa trẻ.
Đứa trẻ cầm mặt nạ lạnh như băng, cơ thể không ngừng run rẩy, đứa trẻ nghẹn ngào hỏi: "Anh, em không có nhà, anh có thể mang em theo không?"
Anh trai nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt đầy sự không đành lòng: "Anh không mang em theo được, xin lỗi em."
Đứa trẻ nghe được đáp án này thì không ngừng lau nước mắt.
Anh trai giúp đứa trẻ lau sạch nước mắt, dịu dàng nói: "Nếu như tương lai có một ngày, chúng ta gặp nhau lần nữa, xin hãy chiếu cố nhiều hơn."
Đứa trẻ không hiểu, thế nhưng vẫn ghi tạc lời ấy vào lòng.
Anh trai rời đi, bóng dáng dần dần nhạt mất, hóa thành một cơn gió xuân.
Đứa trẻ đeo mặt nạ, làm theo lời anh trai nói, đi khắp đại thế giới này, nhìn thấy vô số người có hoàn cảnh tương tự mình.
Rất nhanh đứa trẻ biến thành thiếu niên, thiếu niên làm ra lựa chọn của bản thân, trả cho thế giới này một công đạo.
Tận thế của thời đại tinh thần, theo lựa chọn của thiếu niên mà sắp đến.
Thiếu niên khai sáng võ đạo, bắt đầu tàn sát tu sĩ của thời đại tinh thần.
Dần dần thế giới này, không còn mấy tên phá hoại "không cẩn thận" đồ sát, thiếu niên làm được lựa chọn trả cho thế giới này một công đạo.
Sau này thiếu niên lại làm ra lựa chọn, hắn ta muốn trả cho tinh không một công đạo.
Thời kì cuối của thời đại tinh thần phủ xuống, cũng được người đời sau gọi là võ giả diệt thế.
Rồi thiếu niên lại khai sáng thời đại của mình, thế nhưng thiếu niên vẫn luôn nhớ về người anh của mình.
Cũng nhờ bàn tay ấm áp của người anh đó, còn có những lời ấy, khiến thiếu niên không bị lạc trong sự giết chóc vô tận.
Thiếu niên tìm kiếm tung tích của anh trai trong hư không vô tận, tuy nhiên lại không thu hoạch được gì.
Thế nhưng thiếu niên biết, một ngày nào đó mình sẽ lại gặp lại anh trai lần nữa.
Lúc thời đại thay đổi, thiếu niên hòa bình giải quyết vấn đề Đại Đạo thay đổi, sau đó tiến vào Vận Mệnh Thiên Quốc ẩn náu.
Vừa chờ đợi, là chờ vô số năm tháng.
Cuối cùng thiếu niên nhìn thấy Tiêu Trần, tuy rằng mọi thứ đều không giống nhau, thế nhưng thiếu niên biết đây chính là anh trai của mình.
Lúc thiếu niên thấy Tiêu Trần, cũng đã hiểu được câu "xin hãy chiếu cố nhiều hơn" của anh trai là có ý gì.
Tiêu Trần nghe xong câu chuyện của thiếu niên, trầm mặc một lúc lâu.
Hiện tại Tiêu Trần đã hiểu được, tại sao thiếu niên lại phải đối đãi với tu sĩ như vậy, nếu như đổi thành mình, sợ rằng thủ đoạn sẽ càng thêm biến thái hơn!
Cũng hiểu được vì sao thiếu niên lại thích ôm cánh tay mình như vậy.
Tiêu Trần hoàn chỉnh, đối với thiếu niên mà nói, là ánh rạng đông vào lúc điên cuồng cuối cùng.
Hơn nữa Tiêu Trần cũng có thể khẳng định rằng, sở dĩ Tiêu Trần hoàn chỉnh muốn chia ra làm ba, tuyệt đối là bởi vì lây dính đại nhân quả ở bên trong dòng sông thời gian.
Tuy rằng Tiêu Trần hiểu, mặc dù không có Tiêu Trần hoàn chỉnh đi chỉ dẫn thiếu niên, thiếu niên cũng sẽ trở thành chủ nhân của một thời đại.
Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Trần hoàn chỉnh, tuyệt đối khiến tuyến thế giới nào đó xuất hiện một ít sai lệch.
Mặc dù chỉ là sai lệch hơi nhỏ, nhưng nhân quả trong đó, cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể thừa nhận được.
Tiêu Trần nhìn thiếu niên, nhẹ nhàng xoa đầu hắn ta.
Thiếu niên sửng sốt một chút, sau đó trên mặt dâng lên một vầng đỏ ửng, thiếu niên thoáng cái nhào vào lòng Tiêu Trần, gào khóc tựa như khi còn bé lần đầu tiên gặp được anh trai.
Nỗi khổ khi chờ đợi vô số năm, được phóng thích ra qua tiếng khóc này.
Thiếu niên im lặng ngủ say, thừa dịp lúc này, Tiêu Trần muốn đi thức hải, hỏi một vài vấn đề.
Thức hải, vẫn là biển rộng mênh mông không có chút rung động nào.
Tiêu Trần hành tẩu trên mặt biển, tìm kiếm tung tích của Tiêu Trần hoàn chỉnh.
Thật ra đối với việc có thể tìm thấy ý thức kia không, Tiêu Trần không hề có một chút niềm tin, bởi vì lần trước hắn tiêu hao rất nghiêm trọng, có thể hắn sẽ rơi vào trạng thái ngủ say.
"Đại nhân, đại nhân..."
Lúc này, một âm thanh vang lên.
Mí mắt Tiêu Trần giật giật, không thấy có động tác gì, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một con ác quỷ.
Đây không phải ai khác, chính là con ác quỷ 'làm màu' trước mặt Tiêu Trần lúc trước.
Con hàng này bị Tiêu Trần hoàn chỉnh đòi, nói là hữu dụng, Tiêu Trần cũng vẫn không để ý, dù sao cũng là ở trong thức hải của mình, con hàng này chẳng lật được sóng gió gì đâu.
"Đại nhân, đại nhân, tiểu nhân chỉ đến truyền lời, đại nhân ngài thủ hạ lưu tình đi." Ác quỷ sợ đến run cả người, chỉ thiếu nỗi tè ra quần.
"Á đù mi sống tốt quá nhỉ, mặt mày hồng hào đồ." Tiêu Trần đi tới, lắc lắc hai cái sừng nhỏ trên trán ác quỷ, nhạo báng.

Bình Luận

0 Thảo luận