Cơ thể của Tu Xà bắt đầu không ngừng thắt chặt, co rút lại, không gian dần dần bị áp súc.
Mọi người không ngừng công kích cơ thể của Tu Xà.
Nhưng pháp bảo bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo nện lên người Tu Xà, chỉ có thể tóe ra chút đốm lửa mà thôi.
Lúc này chỉ có một lỗ hổng ở phía trên, mắt thấy công kích không có hiệu quả, mọi người liều mạng bay lên trên.
Kết quả, một đầu rắn to lớn đang chờ bọn họ ở bên trên.
Đầu rắn hung hăng nện xuống, trực tiếp chặn lấy cái lỗ đó, mọi người bị đụng mạnh về, cơ thể Tu Xà vây quanh không gian.
Bị xoắn thành bánh thịt, là số mệnh bọn họ trốn không thoát.
Tiêu Trần dùng sợi dây cột Quân Vô Tiện lại thành cái bánh chưng, vui sướng kéo con hàng này chạy hướng hố phân.
Tiêu Trần dựng hai cái giá ba chân ở hai bên hố phân, ở giữa đặt một cọc gỗ lớn.
Tiêu Trần điều chỉnh khoảng cách, chuẩn bị treo Quân Vô Tiện ở trên hố phân.
"Mày muốn làm gì?" Lúc này Quân Vô Tiện cũng tỉnh lại.
Nhìn thứ trong hố phân, Quân Vô Tiện suýt thì nôn ra.
Tiêu Trần cười hì hì nhìn Quân Vô Tiện nói: "Tôi là một người đàn ông nói lời giữ lời, tôi đã từng nói muốn dìm mấy người trong hầm phân, giờ chính là lúc thực hiện lời hứa đây."
"Mày dám làm nhục tao như vậy, Thiên Kích tông nhất định sẽ nghiền mày ra thành tro." Quân Vô Tiện nổi giận gầm lên.
Lúc này hình như gã vẫn coi mình là Phó tông chủ của Thiên Kích tông, giọng điệu vẫn còn cao cao tại thượng.
Tiêu Trần mới lười dông dài với gã, trực tiếp treo ngược gã ở trên hố phân.
"Hự hự." Giọng Quân Vô Tiện dần dần biến mất.
Khoảng cách giữa đầu Quân Vô Tiện và hố phân, Tiêu Trần canh rất tinh vi.
Đầu của Quân Vô Tiện vừa lúc không ngập hết trong hố phân.
Bởi vì trúng độc, lại bị trói lại, trừ miệng ra, các bộ phận còn lại của Quân Vô Tiện đều không thể động đậy được.
Nếu như không muốn bị chết đuối trong hố phân thì gã chỉ có thể dùng mỗi cái miệng còn cử động được của mình nuốt phân vào bụng, đến độ lộ được hai cái lỗ mũi ra.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là gã không bị no phân.
"Hắc hắc ăn vào thì sẽ để lộ mũi ra, lúc đó ông có thể giữ được mạng rồi, lêu lêu, ha ha."
Trước khi đi Tiêu Trần còn đạp mạnh mấy phát vào đũng quần Quân Vô Tiện.
Cơ thể Quân Vô Tiện run run.
"Ngày hôm nay là một ngày tốt lành, chuyện gì mình muốn làm cũng đều có thể thành, ngày hôm nay là một ngày tốt lành, mở cửa nhà ra mình đón gió xuân."
Tiêu Trần khẽ hát, lắc lư rời khỏi hố phân.
Thủy Sanh Sanh nhìn cảnh này, thực sự là vui vẻ vô cùng, trước khi đi còn học Tiêu Trần, hung hăng đạp hai phát vào đũng quần Quân Vô Tiện.
Quân Vô Tiện chỉ có thể không ngừng run người, nhưng không có cách nào.
Đi ra bên ngoài, chiến đấu trên không trung đã kết thúc.
Thật ra nói chiến đấu thì không ổn lắm, bởi vì đây hoàn toàn là Tu Xà một bên tàn sát.
Chỉ là sắc mặt các mẹ trắng bệch, còn có mấy người ngồi xổm nôn bên cạnh, Tiêu Trần thấy hơi kỳ quái.
"Mọi người bị thương sao?"
Tiêu Trần đỡ lấy Mộng Phạm nôn đến sắp mệt lả.
Mộng Phạm chỉ phía xa, khoát tay, lại ói ra.
Nhìn đống thứ ở phía xa, mí mắt Tiêu Trần giật giật.
Đó hẳn là đám người bị đè xuống, tất cả mọi người đều bị đè nát tươm.
Các loại huyết nhục, mảnh xương vụn dính lại với nhau.
Nội tạng kỳ quái, cùng máu loãng dính trên bánh thịt.
Tu Xà đứng bên bánh thịt lớn, vừa nuốt nước bọt, vừa nhìn Tiêu Trần.
"Đại Đế, cái này tôi có thể ăn không?" Tu Xà yếu ớt hỏi.
"Ha ha ăn, mau ăn cho ông đây, mẹ nó mi có thấy tởm không hả."
Nhìn bánh thịt như xe tải lớn, Tiêu Trần liên tục vẫy tay, bảo Tu Xà nuốt cái thứ đó đi.
Hơn một nghìn tiên sư cao cao tại thượng trong mắt thế nhân, kết quả là lại rơi xuống kết cục này, thật là khiến người ta thổn thức.
"Đi Thiên Kích tông."
Giải quyết xong chuyện ở đây, Tiêu Trần mang theo mọi người liên tục chạy tới Thiên Kích tông.
Lúc này Thiên Kích tông đã cãi lật trời, mười một phong chủ, cộng thêm tông chủ Chương Hồi Thiên đang thương lượng đối sách.
Chuyện xảy ra ở trấn Lạc Thủy ban nãy, thông qua thủ đoạn đặc thù bọn họ đã nhìn thấy toàn bộ.
Thiên Đô Phong trong nháy mắt bị hủy, Quân Vô Tiện ở trên địa bàn của mình cũng không thể thoát khỏi độc thủ, bị bắt trở về, chuyện này khiến bọn họ rất là sốt ruột.
Đa số phong chủ đều chủ trương nhận thua, chỉ có ba, bốn người và Chương Hồi Thiên chủ chiến.
Chương Hồi Thiên biết, đám đàn bà đó bởi vì cái chết của tiểu sư thúc các cô, chắc chắn sẽ không buông tha cho mình.
"Chúng ta còn có hộ sơn thú, còn có hộ sơn đại trận, chưa chắc không có sức đánh một trận."
Chương Hồi Thiên liếc mắt nhìn mọi người quanh đây, mắt đầy âm trầm.
Mọi người nhìn ánh mắt này mà khắp người phát lạnh, lúc này mọi người mới ý thức được, người đàn ông trước mắt này là người mang Thiên Kích tông đi hướng đỉnh phong.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận