Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 566: Kinh sợ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Trường Lưu Toái đảo.
Vậy mà nơi này lại là một vùng đất, không sai nơi này là một vùng đất hàng thật giá thật.
Mặc dù Tiêu Trần thân là Đại Đế cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động không nhẹ.
Trước đây Tiêu Trần đã phác hoạ ra hình dáng đại khái của Cây Thế Giới, nhưng không sao tưởng tượng ra được dáng vẻ trước mắt này.
Nhánh cây giống như núi lớn đồ sồ vươn lên không trung, nhưng mà trên nhánh cây lại không phải lá cây, mà là những đảo nhỏ.
Đảo nhỏ chằng chịt không biết có bao nhiêu, liếc mắt không nhìn thấy ranh giới.
Có những đảo nhỏ cách nhau rất gần hoặc rất xa, có ngọn lửa ngập trời, có sóng xanh dập dờn, có gió to cuồn cuộn, cảnh tượng này thật sự chấn động lòng người.
Tiêu Trần đứng trong không trung nhìn thật lâu, gật đầu nhẹ, cảnh tượng trước mắt đối với Tiêu Trần hắn mà nói cũng coi như cảnh đẹp.
"Đại Đế, ngài nói xem ngài thả Thôn Hải Kình như vậy có phải rất đáng tiếc không!"
"Đúng đấy đúng đấy, ngài không cần thì đưa cho chúng tôi cũng được mà."
"Nhóc con kia chính là nơi cất giữ báu vật thiên nhiên, trên đường tu hành không cần lo lắng về tài nguyên nữa."
Suốt đường đi mấy người Quỷ Xa vẫn luôn lải nhải.
Tiêu Trần xua tay, mỗi cái đầu chim ăn một nắm đấm.
"Cốp cốp cốp!"
Ngoại trừ đầu chim ở giữa, mấy đầu chim còn lại đều lè lưỡi bất tỉnh nhân sự.
Đầu chim ở giữa rất biết điều ngậm miệng lại, hỏi: "Đại Đế muốn đi xuống xem à?"
Tiêu Trần lắc đầu nói: "Lên thẳng trên cùng đi!"
Tiêu Trần bay về phía trước, Quỷ Xa suy nghĩ rất lâu vẫn không có nhịn được, hỏi: "Đại Đế thật sự không đau lòng khi thả Thôn Hải Kình sao?"
Tiêu Trần lắc đầu: "Chỗ này có lẽ không có thứ có thể gây hại cho nó, là nơi tốt nhất nó thuộc về."
"Ông bác ngài cũng nghĩ thông thật đấy." Quỷ Xa nói thầm một tiếng.
Lúc này trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một trận dao động kỳ lạ, một đám ký hiệu bí ẩn xuất hiện trên không trung, chi chít đến da đầu người nhìn thấy tê dại.
Ký hiệu tỏa ra hào quang chói mắt, dường như muốn ngăn cản Tiêu Trần tiếp tục bay lên.
"Cấm chế." Quỷ Xa lắc lư đầu nói tiếp: "Chắc là thiết kế để đề phòng người tầng dưới tự ý lên tầng trên."
Tiêu Trần gật đầu, đưa tay ra nhẹ nhàng chấm lên một trong những ký hiệu kia.
Ký hiệu kia tỏa ra dao động mãnh liệt, rất bày xích Tiêu Trần.
Một luồng ma khí mạnh mẽ từ trên tay Tiêu Trần tràn ra, chỉ một thoáng đã tràn ngập khắp nơi.
Trong vòng thời gian mấy hô hấp, ký hiệu trước mắt đã bị nhuộm thành màu đen nhánh, cũng không hề có ánh sáng chớp lóe.
"Ma khí này của Đại Đế lợi hại ghê, cái gì cũng ăn mòn được." Quỷ Xa hâm mộ nói.
Đột nhiên trên không trung vang lên tiếng thét chói tai, màn trời bắt đầu vặn vẹo không theo quy tắc.
"Xem thường cấm chế này rồi." Tiêu Trần nhẹ nhàng nói một câu, đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua phía dưới.
Quỷ Xa lại có vẻ rất hưng phấn, bởi vì lại có trò vui để xem.
Lúc này, ở phía trên Trường Lưu Toái đảo bên dưới, trong một hòn đảo nhỏ tràn ngập ánh sáng màu vàng kim, một ông lão lẳng lặng đứng trước một cái chuông lớn.
Vẻ mặt ông lão nghiêm nghị nhìn lên không trung, ông ta là người trông coi chuông Kinh Thần này.
Chỉ cần gõ chuông này vang lên một tiếng, cả Cây Thế Giới sẽ bị chấn động, tất cả mọi người nhận được tin tức, tiến vào trạng thái đề phòng cấp cao nhất.
Ngàn năm nay, cái chuông này chưa từng vang lên.
Bởi vì trên Cây Thế Giới này ước chừng có hơn ba trăm ngàn người tu hành, Đại Năng trên Vân Đỉnh Thiên Cung đã không dưới trăm người, lực lượng như vậy có thể khiến cho bất cứ kẻ nào run rẩy.
Nhưng hôm nay vẻ mặt của ông lão lại nghiêm túc lạ thường, bởi vì ông ta cảm nhận được sự sợ hãi trước nay chưa từng có.
Ông lão cố gắng trợn mắt nhìn lên không trung, dường như ở chỗ đó có một mặt trời màu đen đang lấp lánh rực rỡ.
Ông lão đột nhiên hét thảm, nháy mắt đã nằm xụi lơ dưới đất, đôi mắt chảy máu đỏ tươi.
Dường như ông ta nhìn thấy một thiếu niên tóc đen, thiếu niên chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, ông ta đã không chịu nổi áp lực kia.
Càng khiến cho ông ta sợ hãi chính là ánh mắt của thiếu niên là sự hờ hững, lạnh nhạt đối với vạn vật, bao gồm sinh mạng.
Ông ta chưa từng cảm nhận được loại sợ hãi này, đến cả người phụ nữ trong Thần Điện kia cũng chưa từng mang đến cho ông ta cảm giác này.
Ông lão giãy giụa đứng lên, nhắm chặt đôi mắt đang không ngừng đổ máu, mò mẫn đến chỗ chùy gõ chuông.
"Boong, boong, boong..."
Đây là lần đầu tiên trong nghìn năm qua chuông Kinh Thần vang lên, hơn nữa còn là tận chín lần.
Tiếng chuông lớn vang khắp toàn bộ Cây Thế Giới, trời đất không ngừng rung động trong tiếng chuông này.
...
"Chuông Kinh Thần vang lên, Cửu Thiên Hỗn Độn Kiếm Trận."
Một ông lão đứng trên một hòn đảo nhỏ, vẻ mặt lạnh lùng cắm thanh trường kiếm trong tay xuống đất.

Bình Luận

0 Thảo luận