"thuyền buôn mà chúng ta đang đi là thuyền buôn địa cấp, chi phí khoảng 10 triệu. Cộng với trận khắc pháp và đội hộ tống, cơ bản 20 triệu là có thể làm được."
"thuyền buôn nhân cấp không thể chở người, vì chúng thiếu khả năng đối phó với các trường hợp khẩn cấp, phần lớn chúng là thuyền chở hàng."
Phượng Hà dẫn Tiêu Trần đến một cửa thông hành, ở đây có rất nhiều người đang xếp hàng.
"Trương Đại Pháo đâu?" Lúc này Tiêu Trần mới nhớ ra dọc đường đi không thấy bóng dáng của tên này đâu cả.
"Hắn ta không ở cùng khu vực với cậu. Để không làm phiền sự nghỉ ngơi của cậu, trời còn chưa sáng hắn ta đã đi đến xếp hàng lên thuyền rồi. Hắn ta nhờ tôi nói với cậu một tiếng."
Tiêu Trần gật đầu, tên này khá là có tâm đấy.
"Nhóc con, lấy thẻ thân phận của cậu ra, không thẻ thân phận, cho dù là tôi cũng không cho cậu lên thuyền được!"
Tiêu Trần lấy ra ngọc bài hắn đã chuẩn bị tốt hôm đó. Tiêu Trần cảm thấy hơi kỳ quái, màu thẻ thân phận của mình vậy mà lại chuyển sang màu vàng.
Phượng Hà có chút tò mò, bởi vì cô chưa từng thấy ngọc bài của ai sẽ biến thành màu sắc này.
Hơn nữa, Tiêu Trần không có chân nguyên, hẳn là không thể thay đổi màu sắc của thẻ thân phận mới đúng.
"Nhóc con, cậu rót thứ gì kỳ quái vào thẻ thân phận à?" Phượng Hà hỏi.
Tiêu Trần suy nghĩ lại một chút, cảm thấy khoảnh khắc mình dùng Nhất Đao Khoái Sát giết thái giám đã làm đổi màu ngọc bài.
Nếu không không thể giải thích tại sao màu sắc của thẻ bài lại thay đổi được.
Về phần tại sao chiêu thức lợi dụng tình huống có thể làm đổi màu ngọc bài, Tiêu Trần cũng không biết.
Phượng Hà nhìn phía trước, có chút lo lắng.
"Sao? Lại xảy ra chuyện gì à?" Tiêu Trần hỏi.
Phượng Hà chỉ về đội ngũ xếp hàng đợi phía trước, nơi có một màn sáng trong suốt.
Người lên thuyền đặt thẻ thân phận vào trên màn sáng, màn sáng vậy mà lại tự động hút người đó vào.
Phượng Hà giải thích: "Đây là một loại kết giới nhận thức, chỉ những người có thẻ thân phận trùng khớp với thông tin đăng ký mới có thể đi qua".
"Nhóc con, cậu ở chỗ này chờ ta một lát, tôi sẽ đi tìm chủ nhân. Nếu cậu không thể đi qua được, tôi không có tư cách cởi bỏ kết giới này."
Tiêu Trần gật đầu, không sao cả, bước ra khỏi đội ngũ đang xếp hàng, ngồi sang một bên chơi đùa với Lưu Tô Minh Nguyệt.
Những người bên cạnh tò mò nhìn Tiêu Trần, nhưng chỉ nhìn mấy cái thôi, không ai nói này nói kia cả.
Tu sĩ cấp bậc này, không có người nào là đồ ngốc, càng biết đạo lý họa là từ ở miệng mà ra.
Mặc Nham ở bên cạnh có chút lo lắng nói: "Đại nhân, hư không hỗn loạn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Bây giờ ngài ra ngoài chỉ sợ có chút không ổn."
Tiêu Trần lắc đầu: "Không có việc gì đâu, cho dù xảy ra chuyện, tôi cũng có cách bảo vệ tính mạng."
Tiêu Trần lấy một hạt châu to bằng nắm tay của đứa trẻ ra bắt đầu ngắm nghĩa. Đó là Huyền Vũ châu đã gõ ra từ Thiên Kim Huyền Vũ lúc trước.
Đối với một thứ như vậy, Tiêu Trần đã tiêu tốn gần 2,5 triệu linh thạch thuộc tính, nói Tiêu Trần nắm cả núi vàng trong tay cũng không ngoa.
Mặc Nham đã khắc một số trận pháp lên trên Huyền Vũ châu, để cho dù Tiêu Trần không có chân nguyên vẫn có thể kích hoạt Huyền Vũ châu.
Ngay sau đó, Nhan Tử Ninh vội vàng chạy đến.
Đã biết trước tình huống, cô không nói nhiều, chỉ lập tức mở kết giới, dẫn Tiêu Trần đi qua.
Đây là lợi ích quan hệ cá nhân đấy.
"Nhóc con, cậu tự chơi một mình trước đi. Khi nào xong việc tôi sẽ đến gặp cậu." Nhan Tử Ninh chào hỏi rồi lại vội vội vàng vàng rời đi.
"Tại sao đến lúc này rồi mà vẫn bận như vậy?" Tiêu Trần hỏi.
Phượng Hà gật đầu: "Bây giờ gần như là lúc bận rộn nhất. Một số loại hàng hóa đặc biệt quan trọng cần được chủ nhân mình kiểm kê."
Phượng Hà dẫn Tiêu Trần tới mũi thuyền. Trên danh nghĩa nó là mũi thuyền, nhưng nó quá lớn và vô biên, ước chừng xây dựng một đất nước cũng đủ.
"Những người ở đây đều là Thần Vô Chỉ Cảnh. Lần này số lượng người rất nhiều, có mười lăm vị."
Đi qua một hồ nước nhỏ nghi ngút khói, băng qua một rừng trúc xanh biếc dạt dào, cuối một con đường quanh co khúc khuỷu là một gian nhà tre tinh xảo.
Gian nhà trẻ nho nhỏ ẩn hiện trong làn sương mù trắng xóa tạo cảm giác như là nơi ở của thần tiên.
Phượng Hà trêu đùa nói: "Đây là chỗ của cậu đấy, nhóc con. Ban đầy đây là nơi ở của chủ nhân. Vì để chiêu đãi vị khách quý cậu, chủ nhân vậy mà lại dọn ra khỏi chỗ ở của mình."
Bản thân mình đã không trả một đồng tiền nào, lại còn ở chỗ tốt nhất. Cho dù da mặt Tiêu Trần có dày đến mấy cũng có chút xấu hổ.
"Nhóc con, cậu tự chơi ở đây nhá."
Nói xong, Phượng Hà đưa cho Tiêu Trần một tấm bản đồ, trên đó có đánh dấu các khu vực khác nhau của thuyền buôn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận