"Đúng rồi, gần đây ông nội tôi có truyền đến một tin tức cho tôi."
Tên gầy nhìn thánh thượng ở phía xa, đôi mắt hẹp dài của gã ta hơi nheo lại.
"Tin gì?" Cô gái vừa đá bóng vừa tò mò hỏi.
"Có người đã đem Tam Kỳ Tuyệt đến Địa Cầu."
"Cái gì?" Cô gái cực kỳ hoảng sợ, không khống chế tốt được lực đạo mà đá bay tên béo đi.
Cô gái thậm chí không quan tâm đến tên mập, cô ta đến bên cạnh tên gầy, nghiêm nghị nói: "Nguyệt Lang, anh có chắc mình không nói nhầm chứ, là Tam Kỳ Tuyệt thật à?"
Người được gọi là Nguyệt Lang nhẹ gật đầu: "Là Tam Kỳ Tuyệt."
Cô gái nhíu mày: "Ai mang đến đây thế?"
"Không biết nữa, ông nội không giải thích rõ ràng, chắc là do ông ấy không điều tra được rõ ràng nên mới không dám đoán chắc." Nguyệt Lang hơi lo lắng nói.
"Nghe nói Đại hội luận võ ba năm một lần của Học viện sắp được tổ chức. Lúc này mà mang Tam Kỳ Tuyệt đến là muốn một mẻ hốt gọn tất cả mọi người à?" Cô gái cười lạnh, ngay lập tức nhìn ra gốc rễ của vấn đề.
"Ừ, tám chín phần mười là vậy." Nguyệt Lang nhẹ gật đầu.
Cô gái suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Bây giờ tổng cộng có bao nhiêu đại thế giới phát hiện ra Địa Cầu thế?"
Nguyệt Lang đếm ngón tay tính toán: "Chắc là ba, Thiên Tinh đại thế giới của chúng ta, Dạ Đàm đại thế giới và Xuân Thu đại thế giới."
"Anh nghĩ đại thế giới nào có khả năng đưa Tam Kỳ Tuyệt đến Địa Cầu nhất?" Cô gái nhìn Nguyệt Lang hỏi.
"Xuân Thu đại thế giới tôi không biết nhiều lắm, nhưng theo ông nội nói, đại thế giới này là một siêu cấp vương triều mãi mãi không diệt, thế lực vô cùng cường đại, Thiên Tinh đại thế giới của chúng ta không thể chống lại được nó đâu, với thực lực như vậy, chỉ sợ khinh thường loại thủ đoạn này."
"Dạ Đàm đại thế giới có đại thù với chúng ta, nhưng bọn hắn có vẻ không phải là tiểu nhân dùng loại thủ đoạn này."
Nguyệt Lang hơi bất đắc dĩ giang tay ra: "Nhìn qua thì ba đại thế giới đều khó có thể làm loại chuyện hạ lưu như vậy, nhưng đối với cơ hội trở thành Đế thì hoàn toàn có thể."
Nói cũng như không, cô gái liếc mắt.
Cô gái nhìn Thánh sơn xa xa có chút khó hiểu nói: "Vì sao đám lão tổ bọn họ lại kiêng kị thế giới này, phải cần chúng ta cạnh tranh công bằng để có cơ hội thành Đế nhỉ."
Trong mắt cô gái trẻ, thế giới này quá nhỏ bé, hơn nữa người tu hành ở đây chỉ vừa mới bắt đầu.
Đây là thời điểm yếu nhất của thế giới này. Ra tay nắm lấy nó trong một lần, thì cần gì phải chia sẻ cơ duyên bất thế này với những người khác chứ.
Nguyệt Lang lắc đầu: "Tôi đã từng hỏi ông nội, nhưng ông chỉ chỉ lên ngọn núi đó."
"Ông nội nói, đừng làm xằng bậy ở thế giới này, ngọn núi kia có thể là do một vị Ngụy Đế hóa thành đấy."
Nhìn Thánh sơn xa xa, mí mắt cô gái giật giật, Ngụy Đế là dạng nhân vật gì?
Một đại thế giới chỉ có thể tìm ra một hai vị Ngụy Đế.
Mà ở một thế giới như vậy, vậy mà lại có một Ngụy Đế hóa thành một ngọn núi lớn, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nguyệt Lang mỉm cười: "Thế giới này có thể có Ngụy Đế tồn tại khiến cho mọi người không dám vọng động, đây chỉ là một nguyên nhân."
"Tôi nghĩ lý do nhiều hơn nữa mà đám lão tổ bọn họ không chiếm Địa Cầu là bởi vì họ không muốn trở thành con chim đầu đàn."
Tiêu Mạn Ngữ nhìn Thác Bạt Hàn trước mặt, bất lực đỡ trán.
Đứa trẻ này giỏi mọi thứ, nhưng đầu óc không tốt lắm.
Làm gì có đệ tử nào trắng trợn theo đuổi một giáo viên như vậy chứ?
Thác Bạt Hàn đưa chín mươi chín bông hồng trong tay, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Thác Bạt Hàn thích nơi này, thích những bông hoa hồng tượng trưng cho tình yêu này, đương nhiên cậu ta càng thích Tiêu Mạn Ngữ hơn.
Nhưng sống như đại thiếu gia suốt bao nhiêu năm khiến cậu ta không thể mất hết mặt mũi để nói mấy lời tỏ tình sến súa được.
Vấn đề xuất hiện, làm sao một cô gái có thể yêu một kẻ cực kỳ ngạo kiều được chứ.
Từ Kiến Quân nhìn Thác Bạt Hàn, đột nhiên tung một đòn cực nặng.
Một cùi chỏ đánh vào bụng Thác Bạt Hàn.
Từ Kiến Quân đã sớm bước vào Thần Nhất Cảnh, đánh một đệ tử ở Thượng Tam Cảnh dễ như trở bàn tay.
"Ọe..."
Thác Bạt Hàn bị đánh điên cuồng phun ra nước chua ngay tại chỗ.
"Con bà nó, ông đây ngứa mắt chúng mày đã lâu lắm rồi." Từ Kiến Quân hất tóc.
"Từ lão ma uy vũ."
"Từ lão ma khí phách."
Một đám đệ tử hò reo ở bên cạnh.
Bởi vì Từ Kiến Quân tu ma đạo, thực lực mạnh mẽ, làm việc lại tâm ngoan thủ lạt, nên được xưng là sát thủ tội phạm.
Toàn Hoa Hạ, thậm chí toàn thế giới, có lực uy hiếp rất lớn.
Từ Kiến Quân đã sớm tạo dựng được tên tuổi to lớn với biệt danh là Từ lão ma.
Tiêu Mạn Ngữ kinh hãi, cái cằm suýt chút nữa rớt xuống.
Rất ít người biết lai lịch của những người này, nhưng Tiêu Mạn Ngữ biết.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận