Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2064: Điếu Trận

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
"Hóa ra tiểu thư Mộng Mộng thực sự là một vị khách hiếm có! Xin mời, xin mời."
Cô gái lười không để ý tới lão nhân, liền dẫn theo nha hoàn đi về phía trước trên đường đi.
"Lão quái vật, câu cá cũng không biết câu, thật không biết xấu hổ." Nha hoàn nhỏ quay người, làm mặt quỷ với lão nhân, lão gia tử tức giận suýt chút nữa bị xuất huyết não.
Cô gái chậm rãi đi dọc theo con đường quanh co tiến về phía trước, tiểu nha hoàn nhún nhảy theo sau.
Hai người chủ tớ có vẻ như đang đi rất thong thả, nhưng sự thật là khi các cô bước đi, toàn bộ không gian bắt đầu trùng xuống. Cô gái và tiểu nha hoàn chỉ cần bước một bước là có thể đến không gian khác.
Cảm nhận trực quan nhất về sự thay đổi này là sự thay đổi màu sắc của biển mây xung quanh lối đi.
Khi hai người chủ tớ tiến về phía trước, màu sắc của biển mây đã dần dần chuyển từ trắng sang sẫm.
Đi hết con đường, màu biển mây đã biến thành đen kịt.
Điều khủng bố là biển mây màu đen không còn bình lặng như trước nữa.
Phía trên biển mây đen kịt ở nơi này, sấm sét vang dội, vô số lôi long và phù văn xuất hiện rồi biến mất trong biển mây, khí thế làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.
Nhìn thấy cảnh này, tiểu nha hoàn rùng mình sợ hãi, kéo chặt góc áo của cô gái.
Cô gái quay đầu lại, nhẹ nhàng cười, xoa xoa đầu tiểu nha hoàn.
Cuối con đường nhỏ là một đình nghỉ mát nho nhỏ, đình nghỉ mát hoàn toàn bằng tre nứa, trông rất lạ mắt thú vị.
Một nữ tử ngồi trên bậc thềm của đình nghỉ mát.
Khuôn mặt của nữ tử được quấn bằng băng vải, không nhìn rõ mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt như chim ưng, sắc bén và cảnh giác.
Nữ tử mặc một chiếc trường bào rộng thùng thình, thân thể dưới chiếc trường bào vậy mà lại cũng được băng bó kín mít, xương quai xanh lộ ra trên lớp băng vải thật tinh xảo và gợi cảm.
Nữ tử đang cầm một chiếc quạt rách nát, không ngừng phe phẩy nhưng tiết trời đầu xuân này không hề oi bức.
"Tiểu công chúa Mộng Mộng?" Nhìn thấy cô gái, nữ tử quấn băng kín mít cau mày, vội vàng đứng dậy ra đón.
"Chị Bạch Sương ?" Nhìn thấy nữ tử, cô gái gọi một tiếng cực kỳ ngọt ngào.
"Chị Bạch Sương." Tiểu nha hoàn cũng ngọt ngào cất tiếng gọi, có vẻ như hai người chủ tớ bọn họ đều quen biết với nữ tử này.
Nữ tử tên Bạch Sương đỡ lấy cô gái, cau mày hỏi: "Con bé này, đúng lúc này đến Bá Hạ Điếu Trận của tôi làm gì?"
Cô gái giơ cuốn sách trên tay lên, cười tinh quái: "Hì hì, em đọc xong rồi."
Bạch Sương bất đắc dĩ lắc đầu: "Muốn đọc sách ở đâu chẳng có? Trong thư phòng của ba em có sưu tầm một số sách quý hiếm của vạn giới. Em cần gì phải tới đây tìm chứ?"
Cô gái bĩu môi: "Sách của ba em tối nghĩa khó hiểu lắm, em chả thèm đọc đâu!"
Bạch Sương vỗ trán, thật sự là một đại tiểu thư có phúc mà không biết hưởng.
Vừa nói, cô gái vừa thăm dò ngẩng đầu nhìn biển mây đen đằng xa, trong màu đen mông lung mơ hồ, vậy mà lại xuất hiện dị tượng.
"Sao vậy chị Bạch Sương ?" Cô gái hơi kinh ngạc.
"Vấn đề cũ mà thôi." Bạch Sương lắc đầu: "Vẫn là con quái vật lớn kia ở trong Điếu Trận."
"Quái vật lớn?" Cô gái cũng nhíu mày: "Chị Bạch Sương, ngay cả chị cũng không giải quyết được á?"
Bạch Sương phe phẩy cây quạt, chỉ vào băng vải kín mít trên người mình: "Lần trước suýt chút nữa bị đánh chết, lần này tôi không muốn nhúng tay vào nữa."
Cô gái há cái miệng nhỏ nhắn với vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.
Cô gái luôn cho rằng Bạch Sương dùng băng vải làm quần áo, chỉ là một sở thích nho nhỏ của bản thân, không nghĩ ra nguyên nhân thực sự là do cô ta bị thương.
Sau khi cô gái kinh ngạc, vội vàng thò tay ra bắt mạch của Bạch Sương.
Dần dần, lông mày của cô gái nhíu lại.
Bạch Sương rút tay về, bất đắc dĩ nói: "Nếu có thể chữa khỏi cũng không phải đợi đến lúc này."
Cô gái mặt mày ủ rũ. Mặc dù vết thương của Bạch Sương không đến mức chết người, nhưng đạo quỷ dị kia lại đang không ngừng phá hư tinh môn của Bạch Sương. Nếu tiếp tục kéo dài như thế này có thể sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn.
"Quái vật nào lại có thể chạy đến đánh người bị thương vậy?"
Cô gái rất ít khi đến Điếu Trận, cũng không rõ tình hình ở nơi này cho lắm. Cô vẫn có chút không thể tin được có thứ gì đó có thể xuất hiện làm cường giả cấp Thiên Tinh như Bạch Sương bị thương.
Bạch Sương bất đắc dĩ giang hai tay ra: "Tiểu tử kia không chỉ suýt chút nữa giết chết tôi, mà còn kéo Dạ lão quái xuống."
Cô gái biết chuyện câu cá bị cá kéo này.
"Chị Bạch Sương, đến giờ Dạ lão quái đó vẫn chưa đi lên được hả?" Tiểu nha hoàn hỏi với vẻ mặt lắm chuyện.
Bạch Sương cười nhạo: "Có lẽ ngủm củ tỏi cả tro cốt cũng không còn luôn rồi, còn ngoi lên gì được nữa!"
"Nếu xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao Điếu Trận không đóng cửa?" Cô gái có chút khó hiểu.

Bình Luận

0 Thảo luận