Cẩu Đản lại cười đến như đứa ngốc, "Đáng đời, ai bảo cậu ta suốt ngày quấy rầy cô của ta chứ."
"Ặc đây là lời một hiệu trưởng nên nói sao?"
"Anh, anh, có chuyện nói rõ ràng, có thể bỏ tôi xuống trước không."
Đáng thương Thác Bạt Hàn phát hiện, mình căn bản không giãy dụa khỏi sợi dây quỷ dị này.
Là người nối nghiệp tương lai của một đại gia tộc nổi tiếng, bị treo ngược lên như thế, mặt mũi để nơi nào?
"Mẹ nó ai là anh mày." Tiêu Trần bay lên đá hai phát vào mông Thác Bạt Hàn.
Thác Bạt Hàn đau đến xanh mặt, cảm giác cả cái mông của mình bị máy ủi đất nghiền qua.
Cho tới bây giờ, Thác Bạt Hàn mới phản ứng được, người anh này hoàn toàn không đơn giản như bề thường.
Nào có người thường nào, tùy tiện là có thể lấy ra pháp bảo có thể trói cao thủ Thượng tam cảnh lại chứ?
Nào có người thường nào, có thể một cước đạp cho mình không thể chịu được?
"Tới Địa Câu rồi, thì phải cẩn thận tu hành, vẫn còn cả ngày nghĩ yêu đương, không muốn phát triển gì đó."
Tiêu Trần lại đạp cho hai chân.
Thác Bạt Hàn đau điếng suýt thì bật khóc, cả cái eo già đều suýt bị đá gãy.
"Sau này lại quấy rầy em gái tao, khiến tao biết một lần, tao sẽ treo ngược mày lên quật một lần."
Thác Bạt Hàn bị đá cho mặt nước mắt, nhưng mà chuyện rất tàn nhẫn vẫn còn ở phía sau.
"Cứ treo như vậy đến tan học đi, khiến các học sinh chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của mày." Tiêu Trần vỗ vỗ tay, lững thững đi.
"Đừng mà anh ơi, em sai rồi, em sai rồi."
Tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa của Thác Bạt Hàn vang lên.
Bởi vì cái gọi là ác nhân tự có ác nhân trị, Thác Bạt Hàn cậu da mặt dù dày, Tiêu Trần vẫn có thể đâm thủng.
"Anh, sẽ không gặp chuyện không may chứ?" Tiêu Man Ngữ quay đầu lại, nhìn Thác Bạt Hàn đáng thương hỏi.
"Không chết được, gia phong tiểu tử này hẳn là rất tốt, lại rất kiêu ngạo, không chịu chút thiệt thòi, sau này có khi bị người khác đùa chơi chết."
Tiêu Trần đi ở sân trường hết nhìn đông tới nhìn tây, cuối cùng lại nhìn thấy Sâm La Bàn.
Trước đây Tiêu Trần ma tính đã cùng trả Sâm La Bàn lại bấy.
Tiêu Trần nhớ tới tấm bản đồ quỷ súc do bản thân luyện chế, lại bật cười.
"Đúng rồi, anh muốn đi địa ngục một chuyến, khuya về nhà."
Đi dạo cũng đi dạo, cũng không có gì hay hết, lại có chính sự muốn làm, Tiêu Trần chuẩn bị rời khỏi.
Cẩu Đản vừa nhìn thấy Tiêu Trần phải đi, lập tức nóng nảy, cắn một cái lên đồ của Tiêu Trần, chết sống cũng nhả ra.
Tiêu Trần nhẹ nhàng búng trán Cẩu Đản: "Cũng không phải bakhông trở lại."
"Ư ư ư..." Cẩu Đản liều mạng lắc đầu.
Tiêu Trần đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Man Ngữ, tỏ ý đến giúp đỡ.
Tiêu Man Ngữ bất đắc dĩ ôm to Cẩu Đản, liều mạng kéo.
"Buông ra, buông ra."
"Ư ư..."
Kéo hơn mười phút, mới kéo Cẩu Đản ra được.
Nhìn một mảng lớn trên quần áo bị nước bọt tẩm ướt, Tiêu Trần dở khóc dở cười.
Tiêu Trần xoa đầu Cẩu Đản: "Yên tâm đi, ba nói buổi tối sẽ quay về ăn cơm mà."
Cẩu Đản nước mắt lưng tròng, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Xuỵt..."
Tiêu Trần một mình đi đến cửa trường, thỉnh thoảng xem mỹ nữ, thì huýt sáo một cái, thuận tiện trêu chọc hai câu.
"Hắc, mỹ nữ buổi tối có rảnh không?"
"Không rảnh, cút."
"Hắc, mỹ nữ, ngực của cô được đấy nhờ, sau này con không bị đói, tiền sữa bột đều giảm đi."
"Đại sắc lang."
"Hắc, mỹ nữ tôi được xưng một đêm làm bảy lần, có hứng thú không."
"Bắt lưu manh!"
Tiêu Trần vui vẻ nói đã miệng, chọc cho một đám các mỹ nữ trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau.
Nếu không phải trong học viện cấm ẩu đả, phỏng chừng những cô bé này đều phải truy sát Tiêu Trần rồi.
"Ai ya nha, đau đau đau nha đầu chết tiệt kia cô buông ra cho tôi." Lưu Tô Minh Nguyệt không chịu, thế mà lại ban ngày ban mặt đùa giỡn lưu manh như thế.
Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận phồng má lên, trực tiếp bứt tóc Tiêu Trần.
"Sớm muộn gì cũng sẽ bị cô bứt hói cho xem."
Cửa trường học, một cô bé tết tóc đứng bên người Thác Bạt Hàn bị treo ngược, tò mò nghiên cứu sợi dây kia.
"Ê, Thác Bạt Hàn, biết tiểu bạch kiểm kia có thân phận gì không?"
Cô bé nhìn như hỏi bình thường, thật ra lỗ tai đã sớm dựng lên, rất sợ nghe lọt mất chữ nào.
"Cởi cái dây rachsn ày ra cho tôi, tôi sẽ nói cho cô biết."
Sợi dây này quỷ dị thật sự, lại có thể có thể cản trở chân nguyên vận hành.
Không có chân nguyên, Thác Bạt Hàn cũng chỉ là một người thường tố chất thân thể cực tốt mà thôi.
Bị treo ngược như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị máu dồn lên não.
Cô bé nhíu mày một cái nói: "Có chút giống gân của đại hắc giao, hơn nữa thủ pháp luyện chế cũng cực kỳ cao minh, trên lý luận thì Địa Câu bây giờ căn bản sẽ không có pháp bảo có phẩm chất như vậy, đương nhiên cũng không bài trừ khả năng viễn cổ để lại."
"Cô tới làm nghiên cứu à? Thả tôi xuống trước đi rồi hãy nói." Thác Bạt Hàn nghe mà nghẹn lòng, ai muốn cô tới phổ cập khoa học chứ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận