Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1324: Ác bá Tiêu Trần

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Tiêu Trần vừa nói vừa cắt vào bắp thịt trước của mụ béo, cắt một miếng thịt, ném lên trời.
"Hehe đây gọi là thịt tế trời, có muốn thử cái tiếp theo không?"
Mụ béo toàn thân thể đau đớn không ngừng run lên, run rẩy hỏi: "Rốt cuộc mày muốn cái gì?"
"Có gì đâu, tao chỉ muốn biết tiền của con bé đó đã đi đâu?" Tiêu Trần vui vẻ chỉ vào Nhu Nhu.
"Không biết." Mụ béo nghiến răng nghiến lợi.
"Vậy thì tiếp tục nhé!" Tiêu Trần căn bản không thèm dông dài với mụ, lại đâm thêm một đao.
Một đao này, lập tức cắt ra da trên đầu của mụ béo, da thịt sụp xuống che khuất mắt của mụ béo.
Một đao này được gọi là bịt mắt.
Trong quá trình hành hình thời cổ đại, tránh cho phạm nhân và đao phủ bốn mắt nhìn nhau, đề phòng việc phạm nhân khi đau đớn tột độ phát ra ánh mắt cực kỳ âm lãnh, điều này sẽ làm cho đao phủ hoảng sợ, ảnh hưởng đến việc hành quyết.
Mụ béo đau đớn rú thảm lên.
Tiêu Trần cười híp mắt nói: "Nói đi, nếu như nói ra sẽ không bị chém lần lượt từng đao nữa."
Bị đao đâm hai lần, mụ béo không dám mạnh miệng nữa, tên khốn khiếp trước mặt này hoàn toàn không giỡn với mụ.
"Tôi ăn trộm tiền." Nói xong, mụ béo đột nhiên òa khóc, nước mắt nước mũi đầm đìa, vô cùng thương tâm.
Tiêu Trần ngu người, mụ ăn trộm tiền của người khác, còn vu oan người ta trộm đồ, vậy mà giờ còn tủi thân sao?
Sự việc cũng được làm sáng tỏ, Tiêu Trần chẳng thèm để ý đến mụ béo này nữa.
Một cước đá văng mụ béo về phía binh sĩ đang bị treo ngược.
Tiêu Trần liếc nhìn binh sĩ, thản nhiên nói: "Vu oan giá họa, cố ý đánh người bị thương, bọn mày tự xem mà xử lý đi."
"Ăn trưa chưa?" Nhìn xung quanh, Tiêu Trần có chút kinh ngạc, vậy mà lại có bán đồ ăn này.
Có vẻ như cách sống của Yêu tộc này đã hoàn toàn bị đồng hóa với cách sống của Nhân tộc!
"Dạ chưa, công tử tôi sẽ trở về làm cho ngài!" Giọng nói của Cam Đường đã có chút tự tin.
Dường như những gì vừa xảy ra đã có một ít hiệu quả đấy.
Đương nhiên sẽ không thực tế nếu chỉ trong chốc lát mà có thể thay đổi tính cách tự ti của Cam Đường, nhưng bây giờ cuối cùng đã có một khởi đầu tốt.
"Được, để tôi nấu cho mấy đứa một bữa." Tiêu Trần giống như một ác bá, chọn đi chọn lại cầm lấy đồ ở quầy hàng đằng kia, đương nhiên Tiêu Trần không có tiền, nhưng lại có ít trái cây."
"Thứ này coi như là tiền rau ha." Tiêu Trần vứt vài quả trái cây lại, rồi dẫn mấy đứa nhỏ về nhà.
Chẳng mấy chốc một bàn đầy thức ăn thơm ngào ngạt đã được dọn ra, ánh mắt của Cam Đường cũng lóe lên.
"Trù nghệ của công tử giỏi quá. Sau này ai cưới được ngài sẽ thiên đại phúc khí lắm đấy."
"Phụt" Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu, nhưng lập tức lại thoải mái.
Ở thế giới này, phụ nữ là người làm chủ đấy.
Loại tình huống này, chỉ cần hoán đổi vị trí của nam nữ trên Địa Cầu là được.
Đương nhiên bây giờ Địa Cầu chú ý đến sự bình đẳng giữa nam và nữ, mọi người đều được đắm chìm dưới cùng một ánh mặt trời.
Còn Tuyết Nguyệt đại thế giới này hoàn toàn là một xã hội phong kiến, nếu ngẫm lại ngày xưa phụ nữ trong xã hội phong kiến khổ sở như thế nào thì có thể tưởng tượng đàn ông ở thế giới này thê thảm như thế đó.
"Ăn cơm thôi."
Tiêu Trần kéo ra một cái bàn lớn trong sân, cùng mấy đứa nhỏ ăn như gió cuốn.
Con bé Lưu Tô Minh Nguyệt hết ăn lại nằm này, vừa nhảy lên bàn là ăn ngon lành.
Ăn được nửa bữa, Hàn Tử Kỳ chạy về.
Mặc dù mặt mày có vẻ tươi tỉnh, nhưng vẻ lo lắng giữa hai lông mày không che giấu được ánh mắt Tiêu Trần.
"Yo, ai làm món này thế, không tệ nha." Hàn Tử Kỳ cũng không khách sáo, ngồi thẳng xuống ăn.
Tiểu hồ ly này, rất chi là thú vị, đã là Thần Vô Chỉ Cảnh rồi mà vẫn ăn cùng với họ.
Thực ra khi tiến vào Trung tam cảnh thì không cần ăn nữa, đương nhiên võ phu không thể, võ phu nhất định phải ăn, phải ăn no mới được.
Một đám nhỏ đã thêm mắm thêm muối nói với Hàn Tử Kỳ về màn thể hiện của Tiêu Trần hôm nay.
Hàn Tử Kỳ nghe xong liền nhìn về phía Tiêu Trần.
"Cảm ơn."
Tiêu Trần cũng không khách khí: "Cô phải cảm ơn tôi đấy, không thì lúc cô trở về, có lẽ sẽ nhìn thấy mấy nhân côn rồi đó."
"Tôi thấy kỳ quái lắm, với địa vị và thực lực của cô, đám điêu dân này sao có thể làm càn như vậy chứ."
"Tiểu Đường ăn xong rồi thì dẫn bọn nhỏ xuống trước đi." Tâm tình Hàn Tử Kỳ có chút sa sút.
Cam Đường gật đầu, bế Nhu Nhu còn đang điên cuồng và cơm vào miệng, dẫn mấy đứa nhỏ quay về phòng trước.
Nhu Nhu tủi thân nước mắt rơi lã chã, tại sao không cho người ta ăn no chớ?
"Thật ra cũng không thể trách bọn họ." Hàn Tử Kỳ cười tự giễu.
Tiêu Trần không trả lời, chỉ im lặng lắng nghe.
"Một trăm năm trước, Tuyết Quốc và Thiên Cung đã xảy ra xung đột, đánh nhau là túi bụi, tình hình chiến đấu vẫn luôn giằng co."

Bình Luận

0 Thảo luận