Ngoại trừ Tiêu Trần dùng phương thức này để lên sâu khấu, e rằng tìm không được người thứ hai.
"Anh đi đâu, làm tôi sợ muốn chết." Thư Nguyệt Nguyệt ôm cánh tay Tiêu Trần, có chút oán trách nói.
"Ồ." Tiêu Trần nhịn không được rùng mình một cái, "Mẹ nó cậu là một nam nhân, có thể đừng tỏ ra dễ thương như thế được không?"
Thư Nguyệt Nguyệt hổn hển, "Tôi sẽ trưởng thành sớm, có thể thay đổi ngay thôi."
"Thay đổi? Tôi thích ngực to eo nhỏ mông vểnh." Tiêu Trần nghiêm túc dặn dò.
Vào giờ khắc này, cơ giáp công thành không có mắt lại đạp bàn chân lớn xuống.
Thư Nguyệt Nguyệt sợ đến nhắm hai mắt lại, ôm lấy Tiêu Trần, muốn bảo vệ hắn.
Thế nhưng vóc dáng nhỏ nhắn đó có thể bảo vệ được sao?
Mọi người thay đổi sắc mặt, nhìn thấy hai người sắp bị giẫm thành xác thịt, thế nhưng cơ giáp kia chẳng biết tại sao lại bay ngược ra ngoài.
Trực tiếp đập cho đại quân bên cạnh người ngã ngựa đổ.
Mọi người mờ mịt nhìn một màn này, không ai biết vừa mới xảy ra chuyện gì.
Cũng do động tác của Tiêu Trần quá nhanh, mặc dù là tùy ý đánh một quyền, nhưng những người này cũng không thể thấy rõ.
Tiêu Trần nhẹ nhàng búng cái trán của Thư Nguyệt Nguyệt một cái, "Móa cậu muốn chiếm tiện nghi của ông đây tới khi nào."
Thư Nguyệt Nguyệt mở mắt, nhìn đại quân sinh vật máy móc người ngã ngựa đổ, hơi nghi hoặc một chút.
Tiêu Trần mạnh mẽ kéo Thư Nguyệt Nguyệt ra khỏi người, đi về phía đại quân máy móc nói: "Đều lui đi!"
"Anh ... anh có phải choáng váng hay không." Thư Nguyệt Nguyệt bị dọa sợ, cho rằng đầu Tiêu Trần rớt hư.
Không chỉ Thư Nguyệt Nguyệt, e rằng ngoại trừ Cửu Vĩ Hồ ra, tất cả mọi người đều cảm thấy đầu của Tiêu Trần đầu bị ngã hư rồi.
Thư Nguyệt Nguyệt kéo Tiêu Trần, đang định chạy vào trong đại quân của vương triều Độ Nha.
Kết quả Tiêu Trần vẫn không nhúc nhích, Thư Nguyệt Nguyệt gấp gáp lau nước mắt.
Thế nhưng khiến cho mọi người không nghĩ tới là đại quân Minh Nguyệt thành, lại có thể thực sự đồng loạt lui về phía sau một đoạn.
Tiếp theo đại quân máy móc tách ra từ chính giữa, nhường ra một con đường rộng rãi, một sinh vật máy móc to lớn, đi ra từ giữa con đường.
Nhìn vào điểm nhỏ trên đầu của sinh vật máy móc, toàn quân đề phòng chuẩn bị tấn công, đồng thời trong lòng rung động không ngớt.
Thành chủ Minh Nguyệt thành, lại có thể tự mình đến tiền tuyến, trận chiến tranh này, Minh Nguyệt thành xem ra là nhất định phải được.
Nhưng mà khiến người ta mở rộng tầm mắt là thành chủ Minh Nguyệt thành thế mà lại không để ý an nguy của mình, phiêu nhiên rơi xuống trước mặt Tiêu Trần.
Đây là một cơ hội tốt, nếu như có thể bắt thành chủ Minh Nguyệt thành lại, trận chiến tranh này có thể tránh được.
Minh Sơ Hạ là người có tu vi cao nhất, nàng không có bất kỳ do dự nào, bóng người hóa thành sương dày đặc, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh thành chủ Minh Nguyệt thành.
Trái tim của tất cả mọi người, vào giờ khắc này, đều thót lên tới trên cổ họng.
Thế nhưng Minh Sơ Hạ lại ngừng lại, cô có chút ngỡ ngàng nhìn Tiêu Trần và mỹ nữ máy móc, hai vị này lại trò chuyện với nhau thật vui.
"Mấy người rút quân trước đi, tôi đã dọn chỗ cho mấy người, trực tiếp vào ở là được." Lời nói của Tiêu Trần, khiến cho thủ lĩnh có chút không dám tin tưởng.
Đồng thời cùng lúc đó, thủ lĩnh cũng thông báo cho vệ binh điều tra, đi xác nhận tình hình.
Khi biết được nơi tĩnh lặng thực sự được mở ra một vùng đất to lớn, thủ lĩnh mừng rỡ như điên.
"Không thể tưởng tượng nổi." Mắt thủ lĩnh đầy thần thái dị dạng, cười nói: "Tôi cũng sẽ thực hiện cam kết, hai tay dâng lên tài nguyên khoáng sản đá Thiên Oán."
Ánh mắt Tiêu Trần nhìn thủ lĩnh, trợn trắng mắt, "Tôi không cảm thấy hứng thú với người máy, các người dọn dẹp đá Thiên Oán, ba ngày sau tôi tới lấy."
"Thật không suy tính một chút sao." Thủ lĩnh vui vẻ khắp mặt, "Minh Nguyệt thành của tôi ít nhất là vương triều cường đại nhất."
"Thôi đê!" Tiêu Trần nhấc Thư Nguyệt Nguyệt và Minh Sơ Hạ lên, trở lại trong đại quân.
Đại quân của Minh Nguyệt thành nhanh chóng lui lại, nhưng lại rất nhanh đưa ra một thông báo, Minh Nguyệt thành vĩnh viễn không bao giờ xâm phạm vương triều Độ Nha.
Chiến tranh tới nhanh, đi lại càng nhanh hơn, toàn bộ vương triều Độ Nha còn chưa phản ứng kịp.
Chờ tin tức truyền khắp toàn quốc, mọi người mừng vui khắp chốn, tên của Tiêu Trần cũng được mọi người nhớ kỹ.
Tất cả mọi người muốn gặp rể hiền của nhà họ Thư, người dựa vào sức của mình thay đổi trời đất.
Mà công thần lớn nhất là Tiêu Trần, vẫn còn ở ký túc xá rảnh rỗi vô cùng, học đủ loại côn trùng.
"Trên mặt đất bẩn như vậy, anh đừng bò trên mặt đất có được hay không." Thư Nguyệt Nguyệt nhìn Tiêu Trần nhúc nhích ở trên mặt đất, người hơi thích sạch sẽ như cậu ta rất khó chịu.
"Thế nào?" Tiêu Trần trợn trắng mắt, "Còn chưa kết hôn mà cậu đã muốn nhúng tay vào quản sao, nếu như kết hôn thật, cậu lên trời ở luôn chứ gì!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận