Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2019: Lạc Lạc (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
Cô gái này không phải ai khác chính là đồ đệ duy nhất của Tiêu Trần, Tiêu Lạc Lạc, tất nhiên là một đệ tử ký danh.
Con bé này là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lưu lạc đầu đường xó chợ, khí chất thổ phí của cô cũng bắt đầu vào thời điểm đó.
Khi Tiêu Trần gặp Lạc Lạc ở Hạo Nhiên đại thế giới, con bé này vẫn còn là một đứa nhóc mới mười tuổi.
Lạc Lạc mười tuổi hung hãn đến mức nào chứ?
Con bé đó vì muốn ăn chân gấu nên đã tự mình chạy vào rừng săn gấu, vết thương trên mặt chính là do bị gấu gây ra lúc đó.
Nếu không phải Tiêu Trần tình cờ đi ngang qua, đạp con gấu một cú lăn quay thì con bé này đã trở thành một đống phân rồi.
Số mệnh của Lạc Lạc cũng rất tốt. Khi đó đúng lúc Tiêu Trần đang chán như con gián chán đến mức sắp nổ tung, thấy con bé này có thiên phú dị bẩm, bèn dứt khoát đưa cô đi cùng.
Tất nhiên, họ của Lạc Lạc cũng theo họ của Tiêu Trần.
Sau đó, khi thân phận của Tiêu Trần thay đổi, Lạc Lạc đã bị Tiêu Trần "ném đi", kể từ đó về sau chưa từng gặp lại nhau nữa.
...
Tiêu Trần vừa vặn lỗ tai Lạc Lạc vừa mắng: "Không chịu học hành đàng hoàng, sao hút thuốc uống rượu lại không phỏng luôn đầu luôn đi!"
Vặn lấy vặn để, Tiêu Trần cảm thấy có chút kỳ quái, sao con bé này không kêu đau vậy nè.
Tiêu Trần buông tay ra, hơi ngẩng đầu lên mới phát hiện Lạc Lạc đã nước mắt đầm đìa.
"Sư... Sư... Phụ... Lạc Lạc nhớ người rất nhiều" Lạc Lạc nhìn Tiêu Trần nghẹn ngào.
"Con bé ngốc." Tiêu Trần đau lòng lau nước mắt cho Lạc Lạc, mỉm cười.
Mặc dù trên danh nghĩa bọn họ là sư đồ, nhưng về mặt tình cảm họ không khác gì cha con.
Tiêu Trần bắt đầu đem theo Lạc Lạc từ khi cô mười tuổi, cho đến khi thay đổi thân phận khoảng chừng vài trăm năm.
Tiêu Trần thực sự rất thích con bé hung hãn này, mặc dù rất không bớt lo.
"Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi mà gặp tí chuyện đã khóc, không biết xấu hổ à?"
Tiêu Trần nói còn chưa dứt lời, Lạc Lạc nghe thế, nước mắt càng không thể ngăn được lăn dài trên má.
"Bịch!"
Lạc Lạc ôm cổ Tiêu Trần, bắt đầu gào khóc.
"Sư phụ, con nhớ người lắm."
Tiêu Trần bị ôm gần như thở không ra hơi, con bé này trời sinh thần lực, thực lực toàn thân không thể tưởng tượng nổi.
"Khụ khụ..." Tiêu Trần ho khan vài tiếng, trợn trắng mắt, nếu như một Ngụy Đế bình thường bị ôm thế này, có lẽ mất nửa cái mạng luôn ấy chứ.
"Được rồi, được rồi." Tiêu Trần cười nói: "Không phải sư phụ xuất hiện đây rồi này. Buông ra trước đã."
"Không buông." Lạc Lạc lắc đầu, cô sợ rằng nếu mình buông tay, Tiêu Trần sẽ lại vứt bỏ mình.
"Con có thả lão tử ra không thì bảo, ngứa da rồi phải không?" Tiêu Trần trừng mắt, dọa Lạc Lạc sợ hãi co rụt cổ lại, hai tay vô thức buông lỏng.
Con bé này không sợ trời không sợ đất, hận trời hận hết thảy chúng sinh, nhưng chỉ sợ Tiêu Trần trừng mắt.
"Được rồi, ta không rảnh nói nhảm với con ở đây." Tiêu Trần nói xong, chỉ vào bức tượng thần: "Con đang làm gì ở đây vậy?"
"Hì hì" Lạc Lạc gãi đầu ngây ngô cười, không cười thì không sao, nụ cười này làm cho "con rết tàn tật" trên khuôn mặt cô cũng bắt đầu động đậy, thật sự có thể dọa quỷ chết khiếp luôn.
"Thuật triệu hoán." Lạc Lạc nghiêm túc giới thiệu.
"Đây là một phương pháp bí mật con lấy được ở một nơi thần bí. Theo ghi chép để lại, có thể triệu hồi bất cứ thứ gì mình muốn."
Tiêu Trần nghe thấy thế mí mắt nhảy dựng lên, đây là thứ quái quỷ không đáng tin cậy gì vậy trời.
Lạc Lạc nói xong, lấy ra một cuốn sách cổ đã ố vàng, rồi đưa cho Tiêu Trần với vẻ mặt vui mừng.
Tiêu Trần nhìn mấy chữ "Triệu hoán toàn tập Vô Ưu Giới" trên trang sách không khỏi trợn mắt, nhìn cái tên này, nó giống như hàng giả được bày bán ở mấy quầy hàng ven đường.
"Sư phụ, nhìn xem, chính là quyển sách này. Hề hề! Nói thật nó linh ghê cơ, con mới chỉ xây bốn mươi bức tượng thần thì đã triệu hoán được người rồi này."
"Bốn mươi bức tượng thần." Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Một đại thế giới dựng một bức tượng thần, nói cách khác là con bé này đã đi gây họa ở ít nhất bốn mươi đại thế giới.
Nếu hôm nay không phải mình trùng hợp đến đây, con bé này không biết sẽ đi gây họa cho bao nhiêu đại thế giới nữa.
Chỉ sợ đến cuối cùng sẽ gây ra sự phẫn nộ của công chúng, trở thành một Đại Ma Đầu ai ai cũng đòi chém giết.
"Hôm nay lão tử nhất định phải đánh chết con." Tiêu Trần cầm lấy sợi dây thừng không ngừng quất vào mông Lạc Lạc.
Đây thực sự là cha thấy con chưa chết, liền rút Thất Thất Lang (thắt lưng) ra mà.
"Hê hê..." Lạc Lạc bị đánh nhưng vẫn vui cười, cô da dày thịt béo nên không thèm để vào mắt mấy roi như vậy.
"Haizz, thật là tạo cái nghiệt gì vậy trời!" Tiêu Trần cũng hết cách đành ngừng tay: "Cuốn xéo đến Địa Cầu cho ông, một thời gian nữa ta sẽ trở về."

Bình Luận

0 Thảo luận