Nhìn Tiêu Trần không phản ứng chút nào, ông lão thở dài, "Giải dược cũng đã có, sống hay chết toàn hoàn toàn phụ thuộc vào cậu."
Lúc này không gian màu đen đã nén tới bên này, áp lực khổng lồ như thế này làm cho tâm thần ông lão kịch liệt chấn động.
Ông lão gấp gáp bấm pháp quyết trong tay, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trong không gian.
Bóng dáng kia toàn thân kim quang sáng láng, nhìn qua lại cực kỳ giống một con khỉ nhỏ, khác biệt chỉ là tiểu gia hỏa này có con mắt thứ ba, đỉnh đầu mọc một cái nhỏ sừng.
Tiểu tử kia vừa xuất hiện liền dựng lông toàn thân lên, thậm chí bởi vì khẩn trương mà toàn thân phát run lên.
Ông lão nhìn mà thần sắc trầm xuống, tiểu gia hỏa này chính là thần thú thượng cổ Tam Nhãn Diệt Mông trong truyền thuyết, chiến lực mạnh đến có thể đè Ngụy Đế xuống đất đánh.
Thế nhưng bây giờ tiểu gia hỏa này lại sợ đến phát run.
Ông lão có chút nóng nảy, bởi vì ông ta trọn đời si mê y đạo, đối với sát phạt chi đạo có rất ít liên quan giao thiệp, tạo thành kết quả chiến lực không đủ.
Hơn nữa thủ đoạn ông lão dùng để đối địch phần lớn là phóng độc, kỳ thực ông lão vừa xuất hiện đã phóng ra kịch độc, nhưng đã thả độc ra, lại không có bất kỳ tác dụng gì.
Mà có thể nói Tam Nhãn Diệt Mông là chiến lực mạnh nhất bên cạnh ông ta, nhưng bây giờ xuất hiện một tình huống như vậy.
Đối mặt với không gian càng ngày càng nhỏ, ông lão bất chấp tất cả, hét lớn một tiếng: "Đa Đa, nhanh đánh nát cái không gian này đi."
Tuy tiểu tử kia vẫn đang sợ, nhưng mệnh lệnh chủ nhân khiến nó không thể nghi ngờ.
Một tiếng tiếng rít chói tai vang lên, thú nhỏ có tên là Đa Đa, thân thể phóng đại cực nhanh, trong nháy mắt cũng đã chống lại được không gian tối tăm đang thu hẹp lại.
Lực lượng Đa Đa khổng lồ, làm cho tốc độ không gian tối tăm thu hẹp lại trở nên chậm lại không ít, nhưng vẫn chưa hoàn toàn dừng lại.
Không gian đang chậm rãi thu hẹp lại mang theo lực lượng không thua gì toàn bộ đại thế giới.
Lực lượng khổng lồ làm cho thân thể Đa Đa kiên cố như bức tường rung động kẽo kẹt.
Ông lão có thế nào cũng không nghĩ ra, với sức mạnh trứ danh của Tam Nhãn Diệt Mông mà cũng không đỡ nổi không gian đang thu hẹp lại.
Cộng thêm độc của mình không dấy lên được bất cứ tác dụng gì, ông lão gấp như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng gõ cái trán Tiêu Trần.
"Ha ha ha-" Tiếng cười quái dị bén nhọn vang lên.
"Ông là Đế Cảnh yếu nhất mà ta đã từng thấy, lẽ nào lực lượng Tinh Không này đã suy yếu tới mức này rồi sao?" Trong giọng giễu cợt tràn đầy hài lòng.
Giọng nói này có năng lực ma âm rót vào não, làm cho đầu ông lão như muốn nổ tung, Đa Đa cũng chịu ảnh hưởng, thân thể không ngừng lay động.
Tuy ông lão bị trào phúng, nhưng cũng không đoái hoài tới đánh trả, mắt thấy thân thể Đa Đa bị đè ép không ngừng thu nhỏ lại, ông lão cắn răng phất phất tay.
Một mảnh sương mù màu đen bao phủ tới bọc Đa Đa lại.
Sương mù màu đen rất nhanh đã dung nhập vào trong thân thể Đa Đa.
Sau một khắc Đa Đa điên cuồng gầm hét lên, hai con mắt màu vàng óng trở nên đỏ như máu, bắp thịt trên người gồ lên như muốn nổ tung, thở gấp ra khí thô, mang theo trận trận cuồng phong.
Đa Đa như ăn phải thuốc kích thích, điên cuồng huơ nắm tay lên, bắt đầu đánh vào không gian màu đen đang thu hẹp.
m thanh to lớn như pháo kích vang lên ở trong không gian thu hẹp, chấn động làm ông lão run lên.
Đa Đa đánh bằng nắm tay rất nhanh đã da tróc thịt bong, lộ ra xương trắng âm u, nhưng giống như nó căn bản không cảm thấy đau đớn, vẫn như trước dùng toàn lực mạnh mẽ đánh vào.
"Rầm!"
Rất nhanh cánh tay Đa Đa, cũng bởi vì dùng sức quá mức mà phát ra âm thanh tan vỡ.
Ông lão nhìn mà đau lòng không ngớt, tiểu gia hỏa này chính là một tay ông ta nuôi lớn, ông ta xem nó như một đứa con của mình.
"Đi ra đi, cho mi bách dương quả mi thích ăn nhất." Ông lão nhắm hai mắt lại, một mảng mây máu màu đỏ rất lớn bay ra, bao phủ Đa Đa lại.
Đa Đa hấp thu hết những mây máu này, hành vi ngày càng điên cuồng.
Lực lượng kinh khủng đánh vào toàn bộ không gian làm nó không ngừng rung lắc dữ dội, nhưng toàn bộ cánh tay phải của Đa Đa, cũng vì sử dụng quá sức của nó mà trực tiếp nổ thành mảnh vỡ.
Rốt cuộc đồng thời khi cánh tay phải của Đa Đa nổ tung, không gian đang thu hẹp lại bị đánh ra một cái khe.
Ông lão vui vẻ, chỉ vào khe hở kia hét lớn: "Đa Đa phá nó ra."
Đa Đa bất chấp đau đớn ở cánh tay, hoặc có lẽ là bây giờ nó căn bản đã không cảm giác được đau đớn nữa, toàn bộ thân thể như đạn pháo đột ngột phóng lên từ mặt đất, đánh vào cái khe không dễ mở ra kia.
Dưới cái kiểu va chạm như tự sát của Đa Đa, rốt cuộc khe hở chậm rãi lan tràn ra, cuối cùng toàn bộ không gian vỡ nát ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận