Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 193: Người thường cầu trường sinh

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:10
"Ầm!"
Một bóng người rơi mạnh lên thân rắn trên mặt hồ, trên tay cầm lấy một thứ màu vàng đất to bằng trứng ngỗng.
"Vương Nhị." Bên phía hán tử sắc bén, một người đàn ông ngạc nhiên gọi một tiếng, nhanh chóng nghênh đón.
Tiêu Trần nhìn người đàn ông toàn vẻ vui sướng trên mặt, nét mặt mờ mịt: "Vương Nhị?"
Người nọ hung hăng vỗ vai Tiêu Trần hưng phấn nói: "Không ngờ thằng nhóc mày như vậy vẫn có thể còn sống sót, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời nhé."
Lúc này Tiêu Trần mới phản ứng được, mình dùng thuật Thi Chuyển bên trong Vong Quỷ, còn chưa khôi phục chân thân.
Tiêu Trần đẩy tên đang định tiến lên kề vai sát cánh kia ra: "Đi đi đi, sang một bên chơi đi."
"Vương Nhị, tao là người anh em tốt nhất của mày đây, mày không nhận ra tao à?" Người nọ cũng nghệt ra nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần khẽ quát: "Vong Quỷ, giải."
Khi Tiêu Trần nóng xong, thân thể của Tiêu Trần hoặc có lẽ là Vương Nhị bắt đầu hòa tan, trong vòng mấy giây đã tan thành máu loãng.
Sau đó một bóng người đứng lên từ trong vũng máu, thân hình mảnh khảnh của Tiêu Trần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Cậu không phải Vương Nhị, cậu là ai?"
Tiêu Trần nhặt xà đan màu vàng đất rơi trên thân rắn lên, liếc mắt nói: "Tôi là anh trai cậu ta, Vương Đại Đầu."
Người nọ vẫn còn định nói gì, giọng nói giận dữ của hán tử sắc bén vang lên: "Lưu Lão Tam, cút về cho lão tử."
Lưu Lão Tam đột nhiên run rẩy một chút, lúc trước bị chuyện hình như anh em không chết làm cho mê đầu, lúc này tựa hồ mới nhớ tới ở đây là nơi nào.
Người trước mắt không nói tới một thân quỷ dị, chỉ chuyện ban nãy người đó làm cũng không giống như người tốt.
Lưu Lão Tam cúi người với Tiêu Trần, nói câu xin lỗi, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Tiêu Trần cũng không ngăn trở, tùy ý Lưu Lão Tam rời khỏi.
Lúc này ông lão uống máu rắn ở một bên chú ý tới Tiêu Trần.
Ông lão giẫm vết thương đứt rời của mãng xà, tốn sức leo lên trên thân rắn, mấy lính đánh thuê theo sát ông lão.
Ông lão chăm chú nhìn xà đan màu vàng đất trong tay Tiêu Trần, khắp khuôn mặt đầy máu tươi là vẻ khát vọng.
Ông lão lè lưỡi liếm môi một cái nói rằng: "Tiểu tử, cậu có thể bán xà đan trên tay cho lão phu không, cậu có thể tùy tiện ra điều kiện."
Tiêu Trần trợn trừng mắt, cái này đương nhiên là không được, Tiêu Trần muốn làm chim sẻ ở đây chính là vì viên nội đan này, nếu không đã sớm đi rồi.
Bây giờ Tiêu Trần đã nghĩ thông, khôi phục thân thể cần có nhiều nguyên liệu, lấy tình huống ở địa cầu hiện tại, nói là tìm được thiên tài địa bảo cao cấp gì đó chẳng khác nào người si nói mộng.
Tiêu Trần quyết định dùng một số vật khác đến thay thế.
Lúc trước, tại lần đầu tiên thấy con cự mãng này thì Tiêu Trần đã phát hiện con cự mãng này huyết khí trong cơ thể rất tràn đầy, cái này khiến Tiêu Trần có ý muốn lấy nội đan của cự mãng.
Hiện tại ông lão này rõ ràng còn muốn mua nội đan trên tay mình, nhất định chính là người si nói mộng.
Tiêu Trần nhìn lão đầu, cười khà khà nói: "Cái thứ này có gì tốt, tôi đều ăn nói như kẹo cả."
Sau đó Tiêu Trần ở trước mắt bao người,
Miệng há đến một mức độ khó tin, sau đó mạnh mẽ nhét xà đan vào trong miệng.
Đương nhiên Tiêu Trần không có khả năng thực sự ăn nó, chỉ là nhét xà đan vào thân thể dùng tử khí bảo tồn mà thôi.
Mọi người nhìn một màn này, đều là nghệt mặt ra.
Ông lão sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng thần sắc ảm đạm lắc đầu nói: "Không có duyên phận mà!"
Tiêu Trần nghĩ ông lão này thật thú vị, cảnh uống máu rắn lúc trước kia rõ ràng như bị điên, bây giờ lại dễ dàng từ bỏ nội đan đầy tinh hoa của cự mãng như vậy, cái gọi là cầm được thì buông được chính là như vậy đi.
Tiêu Trần từng gặp rất nhiều người thường có quyền thế truy cầu trường sinh, không ai điên bình thường, những người này vì cái gọi là trường sinh, bí quá hoá liều làm ra rất nhiều chuyện táng tận thiên lương cũng không kỳ quái, những người này đều là người cầm được mà không buông được.
Lúc này một bóng ma to lớn đột nhiên che khuất thái dương, một đầu rắn nhằm phía ông lão giống như mũi tên rời cung.
Cự mãng vốn hẳn phải chết lềnh bà lềnh bềnh vì bị lấy ra nội đan, lúc này giống như xác chết vùng dậy đột nhiên sống lại.
Nhìn đầu rắn xông về phía mình, ông lão lau máu trên mặt mình, đột nhiên bật cười, thì ra tử vong cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Vị lính đánh thuê được ông lão gọi là A Đại lúc trước kia, giống như điên lao thẳng về phía ông lão, muốn đẩy ông lão ra khỏi miệng rắn.
Thế nhưng A Đại chỉ kịp chạy đến bên người ông lão, chiếc đầu giương miệng lớn dính máu cũng đã đè xuống.
Mắt thấy tử vong đang ở trước mắt, đột nhiên một cái tiếng tát vang dội vang lên.
Sau đó mọi người đã nhìn thấy đầu rắn kia hung hăng văng ra ngoài, đập xuống mặt sông không còn phản ứng nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận