Tiêu Trần lại bước them một bước, một cái thông thiên triệt địa hư ảo xuất hiện sau lưng hắn.
Tóc đen hư ảo xõa trên vai, tay cầm trường đao, một luồng khí thế bễ nghễ thiên hạ phát ra từ trên người hắn.
"Thế nhưng không nên dùng đao như vậy."
Đây là câu nói thứ tư mà Tiêu Trần nói khi hắn bước bước thứ tư.
Tiêu Trần nâng đao trước ngực, nhẹ nhàng chém ở phía trước một nhát.
Một luồng đao khí màu đen vô cùng bá đạo có hình trăng lưỡi liềm xông thẳng về phía trước.
Đao khí màu đen không lớn lắm, tối đa cũng chỉ dài khoảng mười mét, thế nhưng những nơi nó đi qua, không khí bắt đầu vặn vẹo, bắt đầu nứt ra.
Đao khí phóng về phía bóng đen, thậm chí còn không kịp chống cự, trong nháy mắt đã bị xoắn thành thịt nát.
Bóng đen đeo kiếm không giống với những con quái vật khác, dường như anh ta có ý thức của chính mình.
Anh ta cảm thấy bên tai như có một cơn gió màu xanh lá thổi qua, quay đầu nhìn lại, toàn thân không ngừng run lên.
Một khe rãnh khủng bố xuất hiện ở phía sau lưng anh ta, trong nháy mắt vô số bóng đen bị xoắn giết.
Phải là loại sức mạnh khủng bố đến mức nào mới có thể vừa vung tay đã giết chết vô số sinh linh.
"Oành!"
Tiêu Trần lại bước thêm một bước, bóng đen đeo kiếm cảm giác trái tim mình cũng run theo.
"Ầm!"
Bóng đen không kịp ngạc nhiên, cả người đã nổ tan thành từng mảnh.
Lúc này Tiêu Trần mới vỗ trán, nói với vẻ thất vọng: "Tao còn tưởng là vương gia, con mẹ nó, hóa ra mày chỉ là sắt vụn."
Tiêu Trần chỉ bước từng bước, thế nhưng chiêu này cũng có tên gọi, đó là Bát Bộ Ma Diệt.
Con mẹ nó, hắn mới bước đến bước thứ năm, đúng lúc bộc phát uy lực, thế mà tên này đã bị nổ thành đống thịt nát, điều này khiến Tiêu Trần vô cùng thất vọng.
Tiêu Trần thu hồi Bát Bộ Ma Diệt rồi đưa mắt nhìn thiếu nữ đang ngơ ngẩn và cô gái nằm trên đất không rõ sống chết.
Hắn há miệng lấy ra một mảnh Huyết Liên, bắn nhẹ ra. Cánh hoa từ từ bay vào miệng cô gái.
"Vào thành đi." Tiêu Trần hờ hững nói.
Thiếu nữ lấy lại tinh thần nhưng vẻ mặt vẫn còn mịt mờ, chỉ khẽ giật mình rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn.
"Nghe không hiểu hả? Đệch mợ, vậy không phải là phí công doạ nạt rồi à?"
Tiêu Trần liếc mắt rồi đưa tay điểm nhẹ lên mi tâm thiếu nữ.
Phiền chết được, còn phải học ngôn ngữ của nơi này nữa chứ.
Thiếu nữ giống như người ngây ngốc, không hề có bất kỳ hành động kháng cự nào.
Từng hàng từng hàng văn tự như đèn kéo quân hiện lên trong đầu Tiêu Trần.
"Ều, ều, ranh con nhìn cái gì đấy, mau vào thành đi." Miệng Tiêu Trần nói liến thoắng.
Nghe được lời hắn nói, trong mắt thiếu nữ phát ra thần sắc sáng chói loá
Mà lúc này cô gái nằm trên đất cũng tỉnh lại, tuy sắc mặt vẫn rất kém nhưng tinh thần lại không tệ.
Nhìn thấy tất cả mọi việc, thiếu nữ kích động hô to:
"Thần, thần tích."
Tiêu Trần lập tức đi đến trước mắt thiếu nữ, cười rất chi là đáng khinh: "Con mẹ nó, đây mà là thần tích cái moẹ gì, là do ông đây cứu mấy người đấy."
"Bốp!"
Thiếu nữ chỉ thấy trên mông truyền đến cảm giác đau rát.
Tiêu Trần giơ tay, thoả mãn gật gật đầu: "Dậy thì cũng không tệ đâu!"
Thiếu nữ ngơ ngác nhìn nụ cười thô bỉ của Tiêu Trần, mọi thứ trong mơ đều thành hiện thực rồi.
"Còn chưa chim cút đi, chưa thấy trai đẹp bao giờ à!" Thấy thiếu nữ nhìn mình chằm chằm còn ngẩn người, Tiêu Trần giơ cái vuốt heo của hắn lên, lại muốn đi đánh mông con người ta.
Thiếu nữ lấy lại tinh thần, hét chói lói rồi vội vàng chạy đến đỡ cô gái đang nằm trên mặt đất dậy, nhanh nhanh chóng chóng chạy vào trong thành.
Mặc dù cô gái đã tỉnh nhưng vẫn rất suy yếu, không có cách nào ngăn cản được hành động của em gái mình.
Cô ta chỉ có thể dùng ánh mắt sáng rực nhìn Tiêu Trần.
Nhưng trì hoãn một lúc như vậy thì những bóng đen kia đều đã hồi thần, bọn chúng gào thét vọt về phía cửa thành.
Một đao vừa rồi của Tiêu Trần tuy đã giảo sát phần lớn bóng đen nhưng thứ đồ chơi này giống như không có hạn cuối.
Khe nứt lớn do đao khí của hắn tạo thành nhanh chóng bị những bóng đen phía sau lấp kín.
Tiêu Trần hơi híp mắt cầm trường đao trong tay, hung hăng vung về hướng không trung.
Trường đao rời khỏi tay hoá thành một vệt sáng mất hút phía thiên không.
Tử khí trên người Tiêu Trần phun ra ầm ầm.xông thẳng lên trời.
"Hổ Phác Thiên Chinh." Tiếng ngâm trầm thấp của Tiêu Trần vang lên, không trung lập tức xảy ra dị biến.
Một vòng xoáy tử khí siêu to xuất hiện trên bầu trời không ngừng xoay tròn, phóng đại.
Một con hổ đen rất lớn dần hiện rõ hình dạng trong vòng xoáy.
Uy áp bá đạo khổng lồ hình thành chỉ trong nháy mắt, tất cả những bóng đen vọt về phía trước đều bị áp chế không thể động đậy được nữa.
Tiêu Trần nhíu mày, tử khí không còn thừa nhiều lắm, xem ra sau này phải dùng tiết kiệm một tí rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận