"Mạt tướng đã tuyên bố Diêm La lệnh, cũng phái quân đi trinh sát nhưng vẫn không có tin tức gì."
Tướng quân bạch giáp có chút đau đầu. Nửa năm trước địa phủ xuất binh trợ giúp Nhân tộc, kết quả là Lãnh Tiểu Lộ lén đi theo xong chuồn mất.
Cuối cùng lại nhận được một tin dữ, Tiêu Trần ca ca của cậu ta mất tích rồi.
Nửa năm qua, thằng nhóc này chẳng thiết tha làm gì. Chính sự cũng chẳng thèm để ý, cả ngày chỉ có một việc là tìm người.
Một lão nhân vội vội vàng vàng đến tóc cũng sắp rụng sạch luôn rồi.
Hôm nay lại dắt díu nhau tới đây khuyên bảo Lãnh Tiểu Lộ đi làm, à không đúng, là vào triều mới đúng.
Đám lão nhân này lúc tới lòng tin tràn đầy, kết quả bị tướng quân bạch giáp trừng thêm vài cái thì đúng là nửa ngày cũng không phun ra được một chữ.
"Tiêu Trần ca ca, Tiêu Trần ca ca, anh đi đâu rồi?"
Lãnh Tiểu Lộ thần kinh rung rinh lẩm bẩm.
Lúc này, một con quạ đen tỏa ra ma khí không từ đâu bay vào trong đại điện.
Quạ đen bay vòng vòng trên đỉnh đầu mọi người một lát rồi bất ngờ hóa thành một màn sương đen, đột nhiên tiêu tán.
Sắc mặt tướng quân bạch giáp lạnh lẽo, trường thương trong tay vắt ngang trước ngực.
Trong lòng hắn ta vội nâng cao cảnh giác bởi ngay cả hắn ta cũng không nhìn ra con quạ đen kia là thứ gì.
Đúng lúc này có bóng người từ chỗ xa vô cùng bước tới.
Bóng người này giống như đang nhún nhảy trong không gian, thân thể lờ mờ có vẻ không quá chân thực.
"Yêu nghiệt phương nào, dám can đảm xông vào Phong Đô thành."
Tướng quân bạch giáp rống lên một tiếng rung trời, toàn bộ đại điện đều rung động.
Tiếp theo một đội quân quỷ mặc trọng giáp đã nhanh chóng tập kết, chắn trước cửa đại điện.
Bóng người dần hiện rõ.
Khi Lãnh Tiểu Lộ nhìn thấy thân hình kia thì cả người bắn ra khỏi long ỷ như lò xo.
"Tránh ra, tránh ra, tránh ra."
Lãnh Tiểu Lộ liến thoắng nói tránh ra ba lần rồi chạy thật nhanh về phía bóng người kia.
Hai cung nữ có dáng vẻ nữ quỷ phía sau cậu ta cuống quýt chạy theo nâng mái tóc vàng óng dài cả mấy mét cho Lãnh Tiểu Lộ.
"Tiêu Trần ca ca, Tiêu Trần ca ca."
Mặt Lãnh Tiểu Lộ cười y như đóa hoa cúc nở rộ.
Nhưng mà chạy được mấy bước thì Lãnh Tiểu Lộ đột ngột ngừng lại.
Bởi vì cậu ta phát hiện hình như Tiêu Trần trước mắt không phải là Tiêu Trần ca ca mà mình quen thuộc.
Bởi vì đôi mắt của Tiêu Trần này thật sự quá dọa người, dọa Lãnh Tiểu Lộ sợ đến không thể không dừng bước.
Tướng quân bạch giáp cũng phát hiện ra chỗ không đúng nên nhanh chóng chắn trước mặt Lãnh Tiểu Lộ, bảo hộ cậu ta ở sau lưng.
Người trước mắt và cái vị trước kia quả thực cách biệt một trời một vực. Ngoại trừ khuôn mặt dáng người ra thì dù so cái gì cũng không giống.
"Anh là người phương nào, dám can đảm xông vào địa phủ."
Khí sát phạt trên người tướng quân bạch giáp tràn ra, hình thành một ảo ảnh huyết lang to lớn ở sau lưng.
Đây là người quanh năm chinh chiến mà còn phải là một đấu một vạn mới có thể có được khí thế như vậy.
Tiêu Trần hơi gật đầu, không ngờ linh khí mới khôi phục được gần hai năm mà đã có người bước vào Thần Nhất Cảnh.
Xem ra Địa Cầu cũng là nơi ngọa hổ tàng long!
Tiêu Trần nghiêng đầu, có chút nghi hoặc nhìn Lãnh Tiểu Lộ.
Nhìn từ mảnh vỡ ký ức của Tiêu Trần nhân tính thì kẻ tên Lãnh Tiểu Lộ này phải là một cậu bé mới đúng.
Nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng là 'hồ ly tinh' hại nước hại dân thế này!
"Lãnh Tiểu Lộ?" Tiêu Trần có chút không xác định, khẽ gọi.
Lãnh Tiểu Lộ chun chun cái mũi đáng yêu, hỏi: "Anh là ai? Tiêu Trần ca ca đâu rồi?"
Xem phản ứng thì tên nhóc này đúng là Lãnh Tiểu Lộ rồi.
Tuy tính tình Tiêu Trần ma tính lãnh đạm nhưng lúc này cũng có chút ngạc nhiên. Một đứa con trai sao có thể xinh đẹp như thế.
Lãnh Tiểu Lộ nhíu mày, giơ nắm tay cố gắng làm ra dáng vẻ hung tợn, hỏi: "Rốt cuộc anh là ai, Tiêu Trần ca ca của tôi đâu?"
Nhưng bởi vì sinh ra quá xinh đẹp nên dáng vẻ này ngược lại giống như là đang làm nũng.
"Tôi chính là Tiêu Trần."
Tiêu Trần cảm thấy lời này có hơi sai sai. Hắn có lúc nào không phải là chính hắn chứ?
"Lừa đảo." Lãnh Tiểu Lộ chun cái mũi nhỏ.
"Mùi trên người Tiêu Trần ca ca rất dễ chịu, chứ không phải như anh đâu."
Tiêu Trần dùng ngón tay gõ gõ trán mình.
Quả nhiên là người đi cùng một đường với tên thần kinh kia, phương pháp nhận người cũng "tươi mát thoát tục" như vậy.
"Hai ngàn năm sau cậu sẽ gặp lại hắn."
Nếu như lời Tiêu Trần ma tính là thật thì chẳng phải là đang trực tiếp thừa nhận hắn không phải là Tiêu Trần mà bọn họ quen biết hay sao?
"Anh, anh, anh nói cái gì?" Ngay cả một câu hoàn chỉnh Lãnh Tiểu Lộ cũng không nói rõ ràng được.
Tiêu Trần cảm thấy đau hết cả đầu, chuyện này nên giải thích thế nào đây?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận