Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1989: Giết ra một Tiêu Đại Đầu

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
"Không có gì." Nho Sinh cười xua tay: "Không cần nói cảm ơn đâu. Dù sao tôi đang định lấy mạng của cậu đây!"
Tiêu Trần cười nhạo: "Mày ấy hả? Mày chỉ xứng tiếng rắm của ông nội mày thôi."
Tiêu Trần nói xong, hai mắt lập tức biến thành màu vàng kim, khí thế cả người tăng vọt, lập tức nghiêng người, dùng vai hung hăng lao thẳng vào người Nho Sinh như một con trâu đực phẫn nộ.
Nho Sinh hoàn toàn không ngờ Tiêu Trần sẽ không bỏ chạy mà ngược lại còn tấn công chính mình.
Hơn thế nữa, tốc độ của Tiêu Trần quá nhanh, hắn ta chỉ có thể nhìn thấy một tia ánh sáng vàng kim trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt.
Sau đó Tiêu Trần hung hăng đâm sầm vào người Nho Sinh.
Nhưng dù sao Nho Sinh cũng là một Tôn Giả, thực lực vô song.
Mặc dù đã phòng ngự, nhưng vào khoảnh khắc va chạm, một bức tường khí quỷ dị màu đỏ đã được hình thành bên ngoài thân thể.
Khi hai bên va chạm vào nhau, Kim Nhãn Cương thi của Tiêu Trần cộng thêm với sức mạnh vũ phu vô cùng khủng bố. Trong nháy mắt, dưới cuộc va chạm, thiên địa phong vân biến sắc, không gian vỡ vụn.
Điều quan trọng nhất là Tiêu Trần hầu như không giữ lại chút sức lực nào.
Hậu quả của việc này rất có thể sẽ khiến chính mình bị va chạm tan thành mây khói.
Nhưng Tiêu Trần không quan tâm, Tiêu Trần muốn thử nghiệm khả năng bất tử bất diệt của mình.
Sức mạnh khủng bố không chút giữ lại đã lập tức đập tan bức tường khí màu đỏ xung quanh người Nho Sinh.
Sức mạnh khổng lồ còn chưa cạn kiệt, sức mạnh còn lại sau khi đánh vỡ bức tường khí, lập tức đánh Nho Sinh bay thẳng ra ngoài.
Nho Sinh rất chật vật, lồng ngực của hắn trực tiếp bị đánh nát, xương cốt đều vỡ tan tành.
Còn phía Tiêu Trần thì càng thảm hại hơn, hơn nữa vì bảo vệ Cửu Vĩ Hồ trong ngực, Tiêu Trần không dám giảm bớt lực, cứ thể ăn trọn tất cả phản lực.
Thân thể Tiêu Trần bắt đầu vỡ vụn từ trên vai xuống, chỉ trong nháy mắt, thân thể Tiêu Trần hiện đầy những vết nứt, rồi ầm ầm vỡ tan, còn Cửu Vĩ Hồ trong ngực cũng rơi xuống đất.
Mặc dù xương cốt toàn thân Nho Sinh vỡ vụn do va chạm, nhưng chút tổn thương cỏn con đó chẳng là gì đối với hắn ta, chỉ trong chốc lát đã khôi phục.
Mặc dù thương tích không thành vấn đề, nhưng đối với một Tôn Giả như hắn, đây là một sự sỉ nhục cực kỳ lớn.
Nhớ lại nỗi sợ hãi vô cớ của chính mình khi đối mặt với Cửu Vĩ Hồ lức trước, Nho Sinh tức giận đến mức suýt chút nữa mất trí, hắn ta quyết định giết cả hai bằng bất cứ giá nào.
Nho Sinh bị đánh bay lên không, căm giận ngút trời đuổi theo, nhưng đúng lúc nhìn thấy thân thể Tiêu Trần đã vỡ vụn, tan biến giữa thiên địa.
Mí mắt Nho Sinh giật giật, hắn ta chưa bao giờ tưởng tượng được lần va chạm này với Tiêu Trần sẽ kết thúc bằng thân tử đạo tiêu.
Không có chỗ trút giận, nhìn thấy Cửu Vĩ Hồ ngã trên mặt đất, Nho Sinh quyết định đưa cô ta về, từ từ bào chế cô ta từng chút một.
Ngay khi Nho Sinh muốn ra tay với Cửu Vĩ Hồ, Nho Sinh đột nhiên quay đầu lại với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì Tiêu Trần đáng lẽ đã chết, lại đứng đằng sau lưng mình với nụ cười trên môi.
Nụ cười chết tiệt đó đầy chế giễu.
Nho Sinh lập tức hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thân thể bất tử bất diệt.
Nho Sinh không thể tin được, khi định thần lại, hắn ta có chút tức giận, bởi vì bất tử bất diệt nghĩa là hắn ta sẽ không thể nào giết chết Tiêu Trần.
"Mày ăn cứt đi." Tiêu Trần giơ chân to, cực kỳ xúc phạm đá vào mông Nho Sinh.
Bình thường, loại công kích này dù tốc độ có nhanh đến đâu cũng không thể chạm vào một cường giả như Nho Sinh được.
Nhưng bây giờ Nho Sinh đang tức váng đầu, có chút mất đi lý trí, vì vậy Tiêu Trần mới thành công.
Đây là cái gọi là tổn thương không cao, xúc phạm lại cao.
"Tao sẽ tống cổ mày xuống hắc ngục, mãi mãi không nhìn thấy mặt trời." Da của Nho Sinh đột nhiên bong ra từng mảng, một con quái vật toàn thân đầy xúc tu trườn ra.
Trời đất trở nên đỏ sẫm, khí tức tà ác đến mức tận cùng tuôn ra, những nơi nó đi qua tất cả đều khô héo.
Sau đó, trên mặt đất vốn vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, vô số xúc tu màu đỏ duỗi ra, tràn ngập toàn bộ không gian.
Tiêu Trần nhìn thấy thế buồn nôn, đồng thời cũng không ngờ tên này tức giận đến mức trực tiếp lộ ra nguyên hình.
Chỉ sợ bước tiếp theo là mở ra thứ tương tự như lĩnh vực thần thông.
Nếu bị mắc kẹt ở đây, không có mộ Ma Khôi cho mình né tránh.
Tiêu Trần không dám dừng lại, hắn ôm Cửu Vĩ Hồ, sải bước thật lớn, lao vào rừng rậm Cực Dạ.
Tiêu Trần không phải là "người địa phương", cũng không biết gì về rừng rậm Cực Dạ, càng không biết nơi quỷ quái này nguy hiểm đến mức nào.
Nho Sinh hóa thành quái vật dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn: "Cứ thể xông vào hả? Hắn không sợ chết sao? Lúc nào cũng dũng mãnh như vậy hết?"
...

Bình Luận

0 Thảo luận