"Mỗi cái sinh linh đều rất hữu hảo, tổ tiên thậm chí còn chiếm được nước trà do một vị lão nhân cấp cho."
"Cũng là bởi vì này chén nước trà, sau này thực lực của tổ tiên nhanh chóng tăng lên, cuối trở thành một đời Kiếm Thánh."
Một chén nước trà bồi dưỡng một vị Kiếm Thánh, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Mạc Càn Sơn không muốn tiết lộ tin tức về Vận Mệnh Thiên Quốc, sợ rằng cũng chính bởi vì nguyên nhân này.
Nơi tốt như vậy, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt.
Mạc Càn Sơn tiếp tục nói: "Vị lão nhân đưa nước trà cho tổ tiên nói cho hắn, tổ tiên chính là bước nhầm Vận Mệnh Thiên Quốc, sẽ bị khu trục."
"Thế nhưng lão nhân lại nói cho tổ tiên, thời gian và địa điểm Vận Mệnh Thiên Quốc mở ra tiếp theo."
"Thế nhưng tổ tiên chung quy không có chờ được ngày hôm nay, liền đã ngã xuống."
Mạc Càn Sơn có chút thổn thức, "Thời gian và địa điểm Vận Mệnh Thiên Quốc mở ra đời đời tương truyền ở nhà họ Mạc, chưa bao giờ được tiết lộ ra ngoài dù chỉ nửa câu."
"Còn gì nữa không?" Tiêu Trần nhíu mày, chỉ đkm nói chút nói nhảm.
Mạc Càn Sơn sửng sốt một chút, "Không."
"Vậy là hết rồi?" Tiêu Trần mí mắt một trận kinh hoàng.
Ngoại trừ biết được Vận Mệnh Thiên Quốc như là chốn thế ngoại đào nguyên ra, gần như không có bất cứ thu hoạch gì.
Mấu chốt là chút tin tức ấy không giúp gì cho Tiêu Trần được.
Mạc Càn Sơn cau mày, lẽ nào những thứ này còn chưa đủ?
Nơi một ly trà là có thể bồi dưỡng một vị Kiếm Thánh, hơn nữa thời gian địa điểm mở ra đều nói rõ ràng, vẫn còn nghĩ muốn cái gì?
"Không phải còn có một câu, đó là chỗ xấu nhất sao? Lẽ nào không có giải thích gì." Tiêu Trần hỏi.
Mạc Càn Sơn lắc đầu nói: "Tổ tiên cũng không để lại giải thích về câu nói này."
"Con bà nó, phi!" Tiêu Trần gắt một cái.
Tiêu Trần chẳng muốn nghe chuyện về chốn đào nguyên cho lắm, Tiêu Trần muốn tình báo có thể phân tích tình huống cụ thể của Vận Mệnh Thiên Quốc được, để cho lo trước khỏi hoạ.
Giờ thì hay lắm, ngoại trừ nghe được Kiếm Thánh kỳ ngộ ký ra, thì chẳng có gì khác cả.
"Đó là chỗ xấu nhất." Tiêu Trần trầm ngâm một hồi, phân tích.
Những lời này hẳn là có thâm ý gì, nếu không không có khả năng để lại cho con cháu.
Khi Tiêu Trần suy nghĩ có một tính xấu, bình thường sẽ nghĩ tới mặt tác hại của nó chút.
Có phải Kiếm Thánh đã cảm giác được cái gì không thích hợp, nhưng lại không có chứng cớ gì, cho nên mới lưu lại một câu nói như vậy để cảnh tỉnh con cháu không.
Tiêu Trần lắc đầu, không có chứng cứ mọi thứ đều khó xác định.
"Được rồi cứ như vậy đi!" Tiêu Trần gật đầu.
Lần này tuy rằng không hỏi ra được gì, nhưng ít ra cũng làm cho trong lòng Tiêu Trần nổi lên cảnh giác.
Nhìn Tiêu Trần không thoải mái, Mạc Càn Sơn có chút không giải thích được, lẽ nào kỳ ngộ của tổ tiên nhà mình trong Vận Mệnh Thiên Quốc thiếu mê người sao?
Mạc Càn Sơn không muốn cũng không cần phải hỏi quá rõ ràng, phất tay tiểu động thiên dần dần biến mất, bóng dáng của hai người trở lại trong hư không.
"Công tử." Thấy Tiêu Trần, hai chị em Như Vân Như Vũ cuối cùng cũng yên tâm.
Tiêu Trần gật đầu, mới vừa muốn nói chuyện, lúc này chuyện quỷ dị đột nhiên phát sinh.
Hết thảy xung quanh, trong nháy mắt khi Tiêu Trần hé miệng này đột nhiên tĩnh lặng.
Không gian bị ngưng kết, thời gian cũng dường như dừng lại.
Một đoàn ngọn lửa yêu dị màu xanh nhạt, đột ngột xuất hiện, chớp chớp đi tới trước mặt Tiêu Trần.
Ngọn lửa màu xanh lam bay múa vài vòng ở bên cạnh Tiêu Trần, thân thể của Tiêu Trần chợt nhẹ, khôi phục bình thường.
"Hồ ly lẳng lơ." Tiêu Trần mặt đen hô lên một tiếng.
Ngọn lửa này Tiêu Trần đã từng gặp trên người một người, chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ hạ độc mình ở Bất Chu giới kia.
Tiêu Trần và Cửu Vĩ Yêu Hồ nọ, vốn phải phe đối địch không chết không thôi.
Nhưng hí kịch hóa là, sau này lại xuất hiện một Bàn Cổ Tà Tướng, hai người lại phải liên thủ, đối phó tên khó giải quyết kia.
Đến cuối cùng mặc dù không thể nói rõ hóa thù thành bạn, ít nhất quan hệ là hòa hoãn không ít, không đến mức gặp mặt đã đánh nhau ầm ầm.
Ngọn lửa màu xanh lam kia đột nhiên nổ khi Tiêu Trần hô lên hồ ly lẳng lơ.
Một bóng hình phong hoa tuyệt đại xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trần.
"Đã lâu không gặp, miệng vẫn còn thúi như vậy." Nữ tử nhẹ nhàng quơ quơ, cười híp mắt nhìn Tiêu Trần.
Mỗi cái nhăn mày nụ cười của nữ tử đều tràn đầy phong tình vô biên, câu tâm hồn người.
Trên đời này sợ rằng không có một người đàn ông nào có thể cự tuyệt nữ nhân như nàng, đương nhiên ngoại trừ kẻ lỗ mãng trước mặt cái này.
"Phi, đừng làm loạn..." Tiêu Trần nhổ một bải nước miếng, hỏi: "Cô tới làm gì? Muốn chết thì cũng cút xa chút đi."
Tiêu Trần đúng là không phải đang nói giỡn, Tiêu Trần ma tính trông coi ở chỗ này, mặc dù không biết đang ở nơi nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận