Tiêu Trần liếc nhìn những chữ lớn trên phong thư.
"Xin Ngô huynh tự mình mở ra."
Tiêu Trần không có ý định mở lá thư, hắn chỉ nghiêng cổ nhìn vào đôi mắt lộ ra từ chiếc mặt nạ quỷ thôi.
Đôi mắt này rất đẹp, bên trong đầy vết nứt màu đỏ, giống như viên hồng ngọc vỡ vụn, một vẻ đẹp tuyệt trần.
Còn con mắt hẹp giống như mắt rắn ở giữa lại toát lên vẻ bí ẩn và nguy hiểm.
"Đôi mắt của anh rất đẹp." Giọng của Tiêu Trần có phần háo hức.
Nghe vậy, Quỷ Xa ở đằng xa vô thức lùi lại vài bước.
"Đại ca đừng sợ, mắt của chúng ta không đẹp."
"Ừ, người khác nói mắt chúng ta giống con cóc."
"Câm miệng cho lão tử."
"Được thôi, đại ca."
"Không vấn đề, đại ca."
Đối mặt với Tiêu Trần vô cảm thờ ơ, con mắt như mắt rắn của người mặc hí phục màu đỏ khẽ co lại.
"Anh không muốn đọc lá thư này à?"
Tiêu Trần lắc đầu, thản nhiên đáp: "Đôi mắt của anh rất đẹp."
"Thật sao? Rất nhiều người nói như vậy."
Người mặc hí phục mỉm cười, đột nhiên cúi đầu thật sâu với Tiêu Trần: "Xin tự giới thiệu."
"Tôi tên là Kỳ La Sinh, chủ nhân của Tham Ma Điện." Với dáng vẻ nho nhã lịch sự này, nếu ở chỗ khác thì rất dễ chiếm được cảm tình của người khác.
Tiêu Trần gật đầu nói: "Đôi mắt của anh rất đẹp."
Kỳ La Sinh sờ sờ mắt, cười nói: "Tôi có thể tặng cho anh, nhưng mà anh phải giết tôi mới được."
Tiêu Trần ngửa cổ: "Tôi không ghét anh."
Người tên Kỳ La Sinh này không hề làm cho Tiêu Trần chán ghét, thậm chí nét u buồn phảng phất trên người anh ta lại khiến Tiêu Trần rất thích.
Kỳ La Sinh cười nhẹ: "Tôi cũng không ghét anh, nhưng tôi lại phải giết anh."
Tiêu Trần không hiểu.
Kỳ La Sinh nhìn bức thư trên mặt đất, trong mắt tràn đầy hồi tưởng.
"Tôi có rất ít bạn, chỉ có một người, anh ấy tên là Cổ Kiếm Sầu."
Tiêu Trần gật đầu, coi như đã hiểu ra tại sao người này lại vô duyên vô cớ chặn đường mình.
"Anh sẽ chết." Tiêu Trần nhẹ giọng nói.
"Ai rồi cũng sẽ chết, nhưng lại phải tìm một lý do hay ho nào đó cho cái chết." Kỳ La Sinh cười tự giễu.
"Anh có thể xuất chiêu rồi." Tiêu Trần gật đầu.
Kỳ La Sinh nhìn Tiêu Trần bằng con mắt nứt vỡ, tò mò hỏi: "Hình như anh không phải người của thế giới này."
Tiêu Trần gật đầu.
"Có vẻ như "Thiên Ma Độ" mà nhóm người ở Yên Ba thực hiện đã có tác dụng."
"Thiên Ma Độ?" Tiêu Trần có dự cảm rằng điều này nên liên quan đến cánh cổng dịch chuyển.
Kỳ La Sinh chỉ vào đầu mình: "Tôi để hết ở trong này, muốn biết cái gì thì tự đến lấy đi."
"Được."
"Đánh nhau đi, đánh nhau đi."
"Đại ca, chúng ta không thể tới đánh lén được sao?"
"Đại ca, đừng sợ, cho dù không làm được thì chúng ta vẫn có thể chạy mà!"
"Nếu còn nói nữa, lão tử sẽ chém đứt bọn mi."
"Được thôi, đại ca."
"Không vấn đề, đại ca."
Kỳ La Sinh vẫy tay, một trường thương đỏ như máu từ đại dương màu máu bay lên.
Sát khí tràn ngập không trung, mang theo những tiếng khóc than không dứt, như thể muốn xuyên thấu tâm can.
Cùng với sự xuất hiện của trường thương màu máu, những con quỷ đầy máu cũng thi nhau bò ra khỏi đại dương màu máu.
Chúng mang theo sát khí đáng sợ, lao về phía Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhẹ nhàng vung trường đao trong tay, kiếm khí màu đen huyền bí lập tức bao trùm khắp cơ thể, yêu ma lao lên bị vỡ tan trong phút chốc.
"Anh đang kiểm tra cái gì?"
Tiêu Trần khẽ nói.
Kỳ La Sinh bật cười, tiếng cười của anh ta nghe rất nhẹ nhàng và thoải mái.
"Tôi vội vàng quá rồi, đối phó với những người như anh, đáng lẽ nên dùng hết sức ngay từ đầu mới phải."
Nói rồi, Kỳ La Sinh nắm lấy trường thương màu máu, một làn sương máu khổng lồ và cuồng bạo trào ra từ cơ thể anh ta.
Những làn sương máu trùng trùng điệp điệp ngày một cao, đợt sau đẩy đợt trước, tổng cộng tới bốn mươi bốn đợt.
Dưới làn sóng máu này, dáng vẻ của Tiêu Trần chỉ nhỏ như một con kiến mà có lẽ chỉ cần một con sóng có thể quét sạch hắn.
"Không đủ."
Tiêu Trần thờ ơ nói, trường đao trong tay treo ngược lên, phía trên mũi đao xuất hiện những gợn sóng bập bềnh.
"Sát khí."
Trường đao từ từ chìm vào trong gợn sóng, những chuỗi xiềng xích đỏ tươi đột nhiên dâng lên trước mặt hắn.
Những sợi xích chi chít đan vào nhau, cùng với đó là những văn tự bí ẩn phát ra ánh sáng đỏ kỳ lạ.
Làn sóng màu máu bị xiềng xích chặn lại, không thể đi tiếp được nữa.
"Nếu không dùng hết sức thì anh sẽ không có cơ hội đâu."
Cơ thể nhỏ bé của Tiêu Trần bình tĩnh đứng dưới làn sóng màu máu bị chặn lại, nhẹ giọng nói.
Lúc này, sóng máu đột nhiên rung động kịch liệt, bốn mươi bốn làn sóng máu lại bắt leo lên nhau.
Trong phút chốc, sóng máu đã dâng cao, vượt xa phạm vi mà sợi xích đỏ có thể khóa lại.
Kỳ La Sinh đứng trên mũi sóng, con mắt vỡ vụn nhìn Tiêu Trần ở phía dưới, không vui cũng chẳng buồn.
Tiêu Trần duỗi tay ấn nhẹ lên sợi xích màu đỏ trước mặt, sát khí trên người bùng nổ điên cuồng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận