"Tưởng là người, kết quả lại là súc sinh."
Tiêu Trần thất vọng lắc đầu, đột nhiên trong mắt có gió lốc nổi lên.
Thật nhiều tử khí rót vào Phong Thần Châu, một cơn lốc giống như rồng đen, lấy Tiêu Trần làm trung tâm, bỗng nhiên xuất hiện.
Tiêu Trần mang theo gió lốc chạy cực nhanh về phía bóng đen kia.
Mà bóng đen bị đánh không chết kia bị nuốt chửng trong nháy mắt, hoá thành một bộ xương khô.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tiêu Trần rung động.
Người này về bản chất là cơ thể làm từ máu thịt, là một người, nếu không gió lốc màu đen không thể nào lột hắn ta thành xương trắng được.
Nhưng làm sao con người lại biến thành như vậy chứ?
Câu trả lời chỉ có một, đó chính là năng lượng tà khí trong không trung kia.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Tiêu Trần mở to mắt.
Nếu những người này đều đang lợi dụng năng lượng trong không khí mới biến thành bộ dạng này thì thế giới này xong rồi.
Bỗng nhiên Tiêu Trần khẩn cấp muốn biết rốt cuộc thế giới này đang như thế nào.
Hơn nữa, Tiêu Trần có dự cảm, địa cầu cũng sẽ bị năng lượng này ăn mòn. Người thân của mình đều ở trên địa cầu, Tiêu Trần không thể nào để chuyện này xảy ra được.
Những ánh mắt tà ác đến tận cùng kia rất có thể là do năng lượng này tạo nên.
Trong lúc Tiêu Trần chạy nhanh, cơn lốc to lớn cũng như hình với bóng.
Những bóng đen đang xông tới kia, chỉ số thông minh hình như có vấn đề. Chúng xông về phía Tiêu Trần mà không hề sợ chết, kết quả toàn bộ đều biến thành xương trắng.
Càng ngày càng nhiều bóng đen từ đằng xa vọt tới, cuối cùng gần như là dày đặc, giống như là kỳ xuân vận của Hoa hạ vậy.
Những bóng đen mới chạy tới rõ ràng là bị những tiếng thét gào kia hấp dẫn đến.
Tiêu Trần lạnh nhạt nhìn chúng, cơn lốc to lớn vô tình cắn nuốt sinh mạng của chúng.
Những thứ này, ngoài cả người sức mạnh và đánh không chết ra thì không có chỗ nào đặc biệt, thậm chí cả chỉ số thông minh cũng không co.
Chúng đã từng là người, giờ lại là dã thú.
Chúng bị vô tình chiếm đoạt sinh mạng như là cắt rau hẹ.
Trong cơn lốc màu đen rơi ra vô số xương trắng, chất thành một núi xương xung quanh Tiêu Trần.
Nhưng vô số bóng đen vẫn không ngừng từ đằng xa chạy tới, vô cùng không tận, giống như vĩnh viễn giết không hết.
Chuyện này kéo dài liên tục mãi đến trời sáng, một mặt trời đỏ màu màu mọc lên thì đám bóng đen kia mới từ từ rút đi.
Giờ phút này, trên cánh đồng hoang vu tràn đầy xương trắng.
Đất đai màu đỏ sậm và xương trắng đan xen tạo thành một bức tranh nhức mắt.
Mà Tiêu Trần đứng trong đống xương trắng, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Ầm!"
Tiêu Trần nhảy lên, hạ xuống núi xương trắng chất cao như núi. Nhìn mặt trời, hắn nhíu mày thật chặt.
"Thế giới này còn có người sống sao?" Tiêu Trần hơi bận tâm.
Tiêu Trần dùng tốc độ cực nhanh bước về phía trước, kiên quyết muốn biết rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Cánh kia đáng chết kia xuất hiện có nghĩa là tên đầu sỏ tạo thành hết thảy ở đây đã theo dõi địa cầu.
Vắng lặng! Suốt một buổi sáng, thứ đập vào mắt Tiêu Trần vẫn là một mảnh vắng lặng, không có bất kỳ sinh mệnh nào.
Mà những bóng đen xuất hiện đêm qua cứ như là bốc hơi khỏi nhân gian, không tìm thấy bất kỳ bóng dáng nào.
Chạy một buổi sáng, dựa theo tốc độ của Tiêu Trần, nếu ở trên địa cầu thì đã vượt qua một đại châu lục rồi.
Nhưng nơi này vẫn mãi là cánh đồng hoang vu. Thế giới này lớn quá mức tưởng tượng.
Chạy rồi chạy, đột nhiên Tiêu Trần dừng lại, ở đường chân trời rất xa xuất hiện một bức tường bao.
Có thành trì.
Tiêu Trần vui mừng trong lòng, tăng thêm mã lực trên chân chạy về phía bức tường ấy.
Bức tường rất cao, phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy đỉnh tường.
Bức tường cũng rất dài, quanh co khúc khuỷu, không thấy điểm cuối.
Tường thành rộng lớn như thế, có vẻ như nó đang muốn biểu hiện cho thế nhân thấy, cuộc sống bên trong thành xa hoa, tráng lệ đến nhường nào.
Bên trong kẽ hở của tường thành là Trường Hà chảy xuôi cùng năm tháng, trên mặt sông loang lổ ánh nắng chiều tà, như muốn lưu lại sắc hoàng hôn.
Năm tháng trôi đi cùng với đau thương, dần dần xóa mòn nó.
Nó đã từng chứng kiến những năm tháng vinh quang, đã trải qua rất nhiều biến cố nhưng nó vẫn đứng thẳng như trước.
Phía dưới tường thành, nhìn mà giật mình.
Tường thành có màu đỏ, nhưng không phải là màu đỏ nhuộm đẫm tà khí như trên bầu trời.
Màu đỏ này mang theo chút mùi tanh, là mùi tanh của máu.
Dưới tường thành, hài cốt chất thành từng đống, có người có thú.
Tường thành nhuốm máu, hài cốt chất đống như núi, dường như nó muốn nói lên nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
Một bầu không khí bi thương bay lên trời, vượt qu năm tháng, xông thẳng vào trong lòng Tiêu Trần.
Tay Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ lên tường thành, bức tường màu đỏ phát ra ánh sáng rực rỡ của máu, bài xích Tiêu Trần.
Lúc này, dường như bức tường này vẫn còn muốn bảo vệ tòa thành.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận