Mà dưới da trong suốt là từng màn sương màu đen lơ lửng qua lại.
"Rầm!"
Nhân loại này đột nhiên nổ tung lên, sóng xung kích cực lớn mang đầy bã thịt máu me phủ đầu vọt tới.
Tiêu Trần sớm có phòng bị, trong nháy mắt chuẩn bị nổ, một huyết khiên to lớn được Tiêu Trần dựng lên.
Huyết nhục và bụi mù đầy trời che đậy ánh mắt.
"Hô."
Tiêu Trần bạnh hàm hung hăng thổi bay khí tới.
Lực hô hấp mạnh mẽ thổi bay bụi mù tràn ngập xung quanh.
Bụi mù tán đi, Tiêu Trần phát hiện mình thế mà lại bị bao vây.
Không sai là bị bao vây, mấy cái xác không hồn ấy, trong nháy mắt khi bụi mù tản đi, tất cả đều bắt đầu chuyển động.
Tay nắm tay, vây thành một vòng tròn, tầng tầng lớp lớp bao quanh Tiêu Trần và Hạ Nhi.
Tất cả mọi người đều sưng phồng lên, bạo tạc to lớn trong nháy mắt đã nổi lên.
"Mẹ nó bom thịt người."
Tiêu Trần mắng một câu, hiện tại cuối cùng cũng biết được nguyên nhân Khôi Quỷ đặt các loại cái xác biết đi ở nơi đây, dẫn cho bản thân mình chú ý.
Tiêu Trần vọt tới bên cạnh Hạ Nhi, nhấc nàng lên chuẩn bị xông vào không trung.
Thế nhưng bạo tạc tới quá nhanh quá mau.
Tiêu Trần mới vừa đụng tới Hạ Nhi, tiếng nổ vang kinh khủng, cùng sóng khí khổng lồ cũng đã kéo tới.
Số lượng lớn quỷ độc màu đen, pha lẫn trong cơn sóng khí.
Những quỷ độc này theo khí lãng, bao phủ khắp toàn bộ Đại Long thành, đây là muốn độc hết người trong thành đây mà.
Như vậy quả thực còn kinh khủng hơn bom sinh hóa, dù sao độc tính của quỷ độc thật sự là quá mạnh mẽ, người thường mà dính phải thì gần như là chết luôn.
Trong nháy mắt khi bạo tạc kịch liệt vang lên, Tiêu Trần đánh một quyền khiến đất đai dưới chân nứt ra một khe hở lớn.
Cũng không kịp để ý xem có khiến Hạ Nhi ngã chết hay không, trực tiếp nhét nàng vào ấy.
Tiêu Trần lại không kịp nhảy xuống, Tiêu Trần ở trung tâm vụ nổ suýt chút nữa bị oanh thành gà chiên.
Tiêu Trần cứng rắn chống đỡ được sóng bạo tạc này, tấm chắn màu máu đều bị xông cho chia năm xẻ bảy.
"Ầm!"
Sau cơn nổ, Tiêu Trần nặng nề ngã trên mặt đất, cả người trong nháy mắt không còn khí tức.
Lẽ nào Tiêu Trần cứ chết như vậy sao?
Một bóng người màu đen như có như không, không biết từ bao giờ xuất hiện ở xung quanh Tiêu Trần.
Gã giấu dưới bóng mờ hắc ám, cẩn thận lại gần Tiêu Trần, như là quỷ mị chạy trong đêm tối.
Tới nơi cách Tiêu Trần mười trượng, thì gã dừng động tác lại.
Từng tia từng sợi mây mù, dần dần bay về phía Tiêu Trần.
Mây mù màu đen không ngừng đụng vào thân thể của Tiêu Trần, tựa hồ đang thử thăm dò cái gì.
Tiêu Trần cứ như vậy nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không có một chút khí tức nào.
Đợi chừng năm phút đồng hồ, bóng người màu đen dường như mới xác định Tiêu Trần thực sự đã chết thẳng cẳng rồi.
Gã huơ tay múa chân, nhanh chóng nhắm về phía Tiêu Trần, trong nháy mắt tiến vào trong thân thể của Tiêu Trần.
"Đồ tạp chủng ngu ngốc, ông đây còn không bắt được mi chắc." Lúc này Tiêu Trần đột nhiên mở mắt.
"Lồng giam máu."
Tay phải của Tiêu Trần bỗng nhiên giơ lên, hung hăng nắm chặt.
Lúc này, những bọt máu của các cái xác biết đi nổ tung rải rác ở xung quanh tựa như sống lại.
Toàn bộ đều tụ tập chung một chỗ, nhanh chóng lao về phía Tiêu Trần.
Quả cầu máu khổng lồ, đi tới bên cạnh Tiêu Trần, đột nhiên tán loạn trên mặt đất.
Một cái lồng giam màu máu như quan tài dâng lên, bao lấy Tiêu Trần.
Không gian trong lồng giam, bắt đầu vặn vẹo một cách không chân thực.
Thoạt nhìn trong lồng giam ấy, tựa như là một thế giới khác.
Bóng đen vụt vào cơ thể của Tiêu Trần nhận thấy được mình bị Tiêu Trần hại, điên cuồng vọt ra.
"Ầm!"
Bóng đen đánh vào lồng giam màu máu, bị hung hăng bắn ngược trở về.
"Chạy đi! Ha ha!" Tiêu Trần cười khẩy, đầu đầy máu tươi, so với bóng đen, Tiêu Trần ngược lại càng giống như một con ác quỷ.
"Đổi đi! Đi vào trong thân thể khác đi!"
Tiêu Trần một cước đạp tới, thế nhưng chân lại đi qua thân thể của bóng người, không có tạo thành chút thương tổn nào.
"Úi chà, mi chính là một linh thể."
Tiêu Trần vỗ cái bộp lên lồng giam, không gian lại có thể bắt đầu không ngừng xé rách, từng vòng xoáy quỷ dị xuất hiện ở trong không gian.
Bóng đen điên cuồng bắt đầu chuyển động, muốn xông ra ngoài, nhưng lại căn bản không thể xông ra khỏi lồng giam màu máu.
"Phù." Tiêu Trần đặt mông ngồi xuống.
Cứng rắn chịu bạo tạc kinh khủng như vậy, mặc dù là Tiêu Trần cũng có chút ăn không tiêu.
Nếu không ỷ vào quần áo trên người, khả năng lúc này đã bị nổ thành những mảnh nhỏ nát vụn rồi.
Tiêu Trần lắc đầu, máu tươi trong lỗ tai theo cái đầu vung vẩy bay loạn xung quanh.
Lúc này bóng đen kia, sau khi trải qua sự kinh hoảng lúc ban đầu, đã tỉnh táo lại.
Màu đen như cái bóng đột nhiên trở nên đầy đặn.
Một bóng người cao to, xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Trần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận