Trong một ngọn núi lớn cách Bồng Lai đảo không xa, nơi đây canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, có rất nhiều binh sĩ trên vai vác súng, đạn đã lên nòng đứng gác.
Cả đường, Tiêu Trần dẫn theo Lãnh Ngưng đi đến nơi này.
Đỉnh núi này có một tiểu động thiên có cửa vào.
Từ khi Tiêu Trần nói với Thanh Y Hầu rằng những tiểu động thiên như thế này đều là bảo bối có giá trị liên thành, gần như Thanh Y Hầu đã tìm kiếm tất cả cửa vào của các tiểu động thiên này và cho người đứng gác, không cho bất kỳ kẻ nào tiếp cận.
Tiêu Trần đi đến dưới chân núi thì bị một đám binh sĩ đang vác súng đã lên nòng trên vai ngăn lại.
Tiêu Trần lấy một mảnh chip từ trong miệng ra, đây là thứ mà Thanh Y Hầu cho hắn, bảo là thứ chứng minh thân phận.
Nhìn hành động kỳ lạ của Tiêu Trần, những binh sĩ xung quanh sợ tới mức giương hết súng lên.
Sau khi một binh sĩ nhận lấy miếng chip, vội vàng rời đi.
Tiêu Trần nhìn đám binh sĩ đang lo lắng thì cười nói: "Đừng kích động, tất cả mọi người đều là người quen mà, ha ha ha ha..."
Hắn không nói lời nào còn tốt, vừa nói lời này chẳng khác nào kẻ biến thái, đám binh sĩ kia càng căng thẳng hơn.
Lãnh Ngưng đi theo phía sau Tiêu Trần cũng tò mò nhìn đám binh sĩ này.
Đối với cô ta mà nói, mảnh trời này thực sự là một thế giới mới tinh.
"Tiểu Lộ phiên bản nữ, chắc là cô đã rời khỏi đây từ rất lâu rồi." Tiêu Trần nói.
Trên mặt Lãnh Ngưng hiện lên vài vạch đen, rốt cuộc Lãnh Tiểu Lộ kia là ai, tại sao chưa có sự đồng ý của cô ta mà tên này đã tự đặt biệt danh cho mình rồi.
Lãnh Ngưng tức giận trả lời: "Tôi tên là Lãnh Ngưng."
"Cũng không khác lắm, chắc chắn cô chính là bậc bề trên của tên nhóc Tiểu Lộ kia, gọi thế nào chả được."
Lãnh Ngưng tức đến mức trợn mắt, tại sao lại có người tùy tiện đến thế.
"Chuyện tôi rời đi đã là chuyện của rất lâu trước đây, cụ thể thì tôi cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ Hoàng đế của nhân gian lúc đó có miếu hiệu là Thái Tông cái gì đó."
Tiêu Trần gãi gãi đầu, cảm thấy mơ hồ, ngoại trừ Đường Thái Tông, hắn thực sự không biết người nào nữa.
Lúc này có một giọng nói già nua truyền tới.
"Thái Tông là miếu hiệu phổ biến của các vị Đế Vương Hoa Hạ thời cổ đại."
Bắt đầu từ triều Tống, miếu hiệu của vương triều hoàng đế khai quốc thường được gọi là 'Thái Tổ'.
Bắt đầu từ triều Đường, Đế Vương đời thứ hai thường lấy miếu hiệu là 'Thái Tông', một vài đất nước lân cận chịu ảnh hưởng của văn hóa Hoa Hạ cũng sử dụng miếu hiệu này, người nổi danh nhất trong lịch sử chính là Đường Thái Tông, Tống Thái Tông.
Một ông lão tóc trước được mấy binh sĩ đỡ bước tới trước mặt Tiêu Trần.
Điều khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên chính là ông lão này lại hành lễ với Tiêu Trần trước.
Ông lão chắp tay hành lễ: "Lão hủ tên là Từ Hoài Nghĩa, tiên sinh đại nghĩa, cuối cùng cũng được bái kiến rồi..."
Bla bla bla, một đống câu tâng bốc truyền ra.
Tiêu Trần sững người hỏi: "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà?"
Ông lão cười tủm tỉm gật đầu, ánh mắt rạng rỡ nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần.
Tiêu Trần bị nhìn đến mức cả người run lên, cả giận nói: "Ông lão già khọm kia, đừng ỷ vào tuổi cao mà làm xằng làm bậy đấy!"
Từ Hoài Nghĩa cười ha ha: "Kiến Quân nói tiên sinh làm việc nhanh nhẹn, có phong phạm của cao nhân, quả nhiên là như thế."
Đám binh sĩ đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này, ai cũng cảm thấy bất ngờ, ông cụ Từ chính là nhân viên nghiên cứu khoa học cấp bậc quốc bảo, đã bao giờ khách sáo với người khác như thế chứ.
"Đi thôi, vừa đi vừa nói." Ông lão dẫn hai người đi về phía căn nhà ở chân núi.
Vừa đi vừa nói Tiêu trần mới biết được, hóa ra ông lão này chính là ba của Từ Kiến Quân, chẳng trách ông ấy không ngừng tâng bốc hắn.
Tiêu Trần đã cứu Từ Kiến Quân mấy lần, ông ấy là người làm cha, làm sao có thể vô lễ với người ta chứ?
Từ Hoài Nghĩa cũng nhiệt tình nói chuyện với Lãnh Ngưng, ông lão này chính là nhân viên nghiên cứu khoa học cốt cán, thậm chí lịch sử học cũng rất giỏi.
Cuối cùng cũng xác định được thời gian Lãnh Ngưng rời đi, là vào thời kỳ Tống Thái Tông, con mẹ nó, lúc đó chính là Công Nguyên rồi, là khoảng thời gian từ năm 976 đến 997.
Bây giờ là năm 2018, cô ta cũng phải hơn một nghìn tuổi rồi.
Ông lão không khỏi cảm khái, mình mới hơn bảy mươi tuổi đã một đầu trắng xóa, người ta hơn một ngàn tuổi mà vẫn như thiếu nữ mười sáu.
"Chẳng trách người người đều muốn tu tiên!" Ông lão vô thức cảm thán ra tiếng.
Tiêu Trần liếc nhìn Lãnh Ngưng, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, bởi vì vào lần linh khí hồi sinh gần đây nhất cũng là lúc giai đoạn từ triều Tần đến triều Đường kết thúc.
Nhưng đến tận thời Tống Thái Tông cô nàng này mới rời đi, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì ư?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận